16:46 | 04/08/2016

Tình đầu là vết cắt, sâu hoắm trong tim nhau

Tapchisaoviet - Năm tháng này, tình đầu của chúng ta chỉ còn là thứ hoài niệm ghim sâu trong tim. Mọi thứ bình lặng và dửng dưng gói gọn trong hai chữ, "đã từng...".

Năm tháng ấy, chúng ta yêu và chắc chắn rằng thiên trường địa cửu là thứ bình yên có thật hằn sâu trong đáy mắt một con người. Năm tháng ấy, chúng ta yêu bằng trái tim nồng nàn và dịu ngọt, mơ mộng và dại khờ, bằng thứ niềm tin không hề tồn tại trên đời cái khái niệm vật đổi sao dời. Năm tháng ấy, chúng ta yêu bằng thứ bất chấp đến cùng với những rào cản và định kiến đối với những rung động đầu đời non nớt của tuổi mới lớn mà chẳng hề mảy may nghi ngờ quy luật đổi thay của dòng đời vạn biến sẽ đẩy ai ra khỏi cuộc đời ai. Sẽ chẳng bao giờ có ai rời xa ai được. Năm tháng ấy, tất cả những gì chúng ta có là thanh xuân mơn mởn, là nhiệt huyết căng tràn, là mối tình đầu tưởng sâu như cõi ngân hà đo từ bầu trời đo xuống.

Chỉ tiếc là, giữa những con người tuyệt vời cách nhau một tuổi trẻ...

Trong Điều tuyệt vời nhất của chúng ta có một câu, nó ám ảnh hầu hết những ai biết yêu khi vừa mới lớn: "Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thể thắng được thanh xuân...". Thì ừ. Thật vậy. Dù chạy thế nào cũng không thắng được thanh xuân. Ngoài thanh xuân, ngoài thời gian, chúng ta còn không đuổi kịp khoảng cách địa lý, không đuổi kịp những bận bịu đời thường của cuộc sống, không đuổi kịp những xúc cảm mới mẻ trước những cuộc gặp gỡ mới trong đời. Tình đầu của chúng ta mong manh như cầu vồng trong nắng, nó dùng dằn nửa giấu nửa khoe để rồi sau đó vẫn phải chịu lặng mình tiêu biến. Cầu vồng giữa ngày nắng là một kì tích, nhưng vốn dĩ chẳng có cơn mưa nào mà trong lòng lại ấp ủ một cầu vồng rực rỡ thì bản chất điều đó đã là điều viễn vông. Và để một điều viễn vông lại trở nên ngọt ngào như kì tích, thì đời này rất hiếm khi.

Chúng ta tạm biệt nhau bằng sự lặng im đến ngột ngạt cả tinh cầu khi một ngày phát hiện đối phương đã không còn đủ phù hợp để đi chung một con đường. Dù thật ra trong lòng mỗi người thì ai cũng đều hiểu rằng, "phù hợp" chỉ là hai chữ sáo rỗng trong tình yêu. Bởi vì "muốn" trở thành "không còn muốn" nên thứ nghịch lý nào cũng sẽ có lý do.

Năm tháng này, tình đầu của chúng ta chỉ còn là thứ hoài niệm ghim sâu trong tim. Mọi thứ bình lặng và dửng dưng gói gọn trong hai chữ, "đã từng...". Thật sự rất đau khi nghĩ về tất cả những điều đã qua. Hơn cả tiếc nuối đó là không biết rốt cuộc mình đang tiếc cái gì. Tiếc tuổi trẻ, tiếc tình yêu, tiếc mình, tiếc người, hay tiếc lòng nhiệt thành khi yêu của một thời non dại mà mãi những năm tháng về sau không còn được đầy đặn như buổi ban đầu. Năm tháng này, chúng ta lại yêu, nhưng tình yêu của hôm nay còn được đặt cạnh trách nhiệm và gánh nặng cơm áo gạo tiền, phía trước là sự chi phối của địa vị xã hội, phía sau là tác động của môn đăng hộ đối... Chúng ta chẳng còn đủ mạnh mẽ và quyền hạn để yêu chỉ vì yêu là yêu thôi. Từ rất lâu, người với người đã đủ lớn để không thể yêu như yêu lần đầu. Thời gian và sự trưởng thành đã phủ lên mối tình năm ấy một lớp bụi mờ khiến nó cũ kĩ và hư hao, trong lòng chúng ta có quá nhiều điều muốn nhớ nhưng lại vẫn cứ phải lãng quên. Đôi khi muốn tự mình ôn lại những ngọt ngào một thời những tưởng in sâu trong tiềm thức, nhưng có những điều sao mãi chẳng thể nhớ ra. Như vừa đánh mất thứ gì đó rất quý giá, nhưng lại mơ hồ chênh chao không biết đó là gì. Hồi ức buồn, kỷ niệm vui, rủ nhau lịm sâu vào những giấc ngủ không hẹn giờ thức. Còn chúng ta thì cứ trăn trở mãi, người bây giờ sống có vui không?

Năm tháng này, chúng ta gặp lại nhau mà không có đủ can đảm và thản nhiên để khoé môi có thể ôn hoà nói một lời chào tử tế. Năm tháng này, trong một chiều nguội lạnh kỷ niệm xưa, hai bàn chân đi về trên con đường mà tình yêu đã thành gió thổi qua vai, chúng ta tự hỏi là lỗi của ai khi không một lời cho nhau lúc giấc mộng có đôi vỡ xoảng xuống nền cuộc đời. Như một thứ bản năng phản chủ, từng nếp não lại vang lên những câu thơ ngày cũ trong khi người ấy- ngay bây giờ- đang đứng ở đó- gần đến thế- lại xa đến vậy. Năm tháng này, chúng ta đủ từng trải để chẳng trách gì người, chẳng buồn gì đời, chỉ thấy nghẹn lời khi nhận ra rằng là tự mình đã đa tình quá đỗi. Trăm ngàn lần giận lòng không phải vì đã yêu nhau, mà vì đã dành cho nhau quá nhiều tình cảm.

Năm tháng này, tự dặn mình ngừng huyễn hoặc, ngừng viễn vông, ngừng hồi tưởng. Đặt tay lên ngực và tự vỗ, đừng đau. Ngày cũ, người xưa và tình đầu đã nghiễm nhiên trôi tuột vào quá vãng. Năm tháng ấy là một sân ga, còn tình đầu của chúng ta là chuyến tàu có vé đi nhưng không có vé khứ hồi trở lại, đừng niệm hoài mê mải những câu chuyện qua rồi.

"Thấm thoát cuộc đời vẫn cứ thế qua mau

Vàng nắng hanh hao những mùa hoa quên lãng

Suốt chiều dài mong manh của ngày tháng

Là người ơi, như những áng mây trời..."

An Trương

Gửi phản hồi
Họ và tên *:
Nội dung *:
loading...