Tôi mất ngủ, sốt, xuống tinh thần, lạc lối chỉ biết khóc và khóc. Tôi yêu anh, yêu nhiều lắm, không muốn mất anh.
Tôi mất ngủ, sốt, xuống tinh thần, lạc lối chỉ biết khóc và khóc. Tôi yêu anh, yêu nhiều lắm, không muốn mất anh.
Tôi quen anh một ngày tháng 4 qua lời giới thiệu, ấn tượng đầu tiên về anh là một người có vẻ trầm tính, ít nói, cái mặt hơi khó ưa. Sau thời gian làm chung với nhau vài dự án tôi mới thay đổi suy nghĩ về anh, anh hiền lành, vui tính, chân chất. Từ đó chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, anh chủ động đưa tôi đi chơi, kỷ niệm lần đầu tiên của hai đứa là ở một quán cà phê. Chúng tôi dành cho nhau nhiều thời gian, anh làm tôi cười suốt, bạn bè hay nói tôi là bà già khó tính nhưng từ khi gặp anh lúc nào tôi cũng vui vẻ, mọi người đã nhận thấy sự thay đổi ở tôi.
Có những đêm hai đứa nấu cháo điện thoại đến 3h sáng, mỗi sáng tôi đều gửi cho anh một tin nhắn sau khi thức dậy, anh không bao giờ trả lời nhưng có hôm không gửi thì lại hỏi sao không thấy nhắn tin. Anh cho tôi biết nhiều hơn về gia đình, nhà anh là người miền Trung, còn tôi là con gái miền Tây. Tôi biết mình đã yêu anh, anh cũng thế. Một hôm tôi gọi điện thoại cho anh, vì lúc nào chúng tôi cũng gọi cho nhau trước khi ngủ, hôm đó không phải là giọng anh mà là giọng một cô gái, tôi hỏi em là gì của anh, cô gái đó trả lời là người yêu. Sau câu nói đó tôi không biết diễn tả cảm giác của mình như thế nào, chỉ biết nước mắt trào ra, một đêm thức trắng.
Hôm sau tôi gọi, hỏi anh tối qua ai cầm điện thoại, anh bảo đi sinh nhật say quá nên không biết ai cầm điện thoại. Tôi nói có cô gái nào đó nói là người yêu của anh, anh nói làm gì có, chắc mấy đứa bạn nó phá. Tôi tin anh nhưng từ đó cảm nhận được anh hơi khác, gọi cho tôi ít hơn, không thích nghe tôi nhõng nhẽo, không còn nuông chiều tôi như trước đây, linh cảm của con gái tôi biết là hình như đã có chuyện gì xảy ra. Sau một lần cãi nhau, tôi hỏi hình như thấy anh khác nhưng anh không trả lời.
Vài ngày sau anh nói cô gái hôm trước nói chuyện với tôi là người anh đã quen 4 năm nhưng giờ chia tay rồi, gần đây mới gặp lại. Tôi hỏi anh vẫn còn tình cảm với cô gái đó đúng không? Câu trả lời tôi hy vọng là không nhưng qua thái độ của anh tôi biết là có. Tôi đau lòng nhưng yêu anh, sẽ dùng tình yêu của mình để làm cho anh quên đi người cũ. Mọi thứ lại bình thường, chúng tôi vẫn tâm sự, đưa nhau đi chơi và có những khi thật gần gũi.
Cách đây một tuần tôi nhận được cuộc điện thoại từ một người con gái, cô ấy nói là vợ anh, đến đây tôi không tin vào tai mình nữa, gọi anh nhưng anh bảo sẽ gọi lại sau. Tôi xem Facebook qua số điện thoại của cô gái đó, nước mắt tôi rơi khi thấy họ chụp ảnh cưới và dành cho nhau những cử chỉ rất thân mật. Tôi nhắn cho anh về việc ảnh cưới. Anh xin lỗi rồi nói cưới cô ấy vì vẫn còn tình cảm và là người cùng quê với anh.
Tôi đau vì anh giấu giếm, nói sợ tôi đau lòng nhưng giờ đây đâu còn gì mà đau nữa. Tôi mất ngủ, sốt, xuống tinh thần, lạc lối chỉ biết khóc và khóc. Tôi yêu anh, yêu nhiều lắm, không muốn mất anh, nhưng giờ tôi biết làm gì? Tôi tự lừa dối mình, biết đâu họ sẽ không đám cưới vì tôi biết anh vẫn còn dành tình cảm cho mình. Tôi biết bản thân ngu ngốc nhưng yêu một người đâu có lỗi, giờ tôi chỉ muốn chạy đến bên anh, ôm lấy anh và nói nhớ.
Noel đến rồi, nếu cho tôi một điều ước, tôi chỉ ước được bên cạnh anh đến suốt đời, chăm sóc yêu thương anh khi tôi còn sống, nhưng có phép màu nào cho tôi? Có lẽ nước mắt bây giờ đã nhiều hơn nụ cười, tôi yêu anh, sẽ làm những gì có thể bằng tình yêu của mình để anh quay về. Ông già Noel ơi, làm ơn nghe thấy lời cầu nguyện của con.
Nguồn: Theo Vnexpess