Tapchisaoviet - Một người ngay cả con mình không nhận thì sẽ tốt được bao nhiêu với tôi, rồi quá khứ của anh mà bố mẹ tôi biết cũng sẽ không chấp nhận.
Tôi 25 tuổi, có ngoại hình khá, học thức, công việc ổn định, chỉ mỗi tội hơi vất vả khi đi sớm về khuya. Do được chiều chuộng từ nhỏ nên cuộc sống không có gì đặc biệt, ít va vấp, học hành và công việc đều rất thuận lợi. Tuy gia đình không quá khá giả, bản thân cũng phải tự lực nhưng có lẽ nếu so với nhiều người thì cuộc sống tôi khá dễ chịu, chỉ mỗi chuyện tình cảm hơi lận đận. Năm thứ 4 đại học tôi có mối tình đầu, sau đó chia tay do không hợp cách sống cũng như do tôi không chịu đi quá giới hạn. Rồi tôi phát hiện sau đó có nhiều chuyện xảy ra, nhiều lời nói dối bị bóc trần khiến bản thân tôi dù rất đau khổ nhưng vẫn kiên quyết quên đi và sống thật tốt. Tôi không thù hận, không nói xấu, thỉnh thoảng có thể nói chuyện như anh em bạn bè.
Tôi được một chị cùng cơ quan giới thiệu cho một anh gần nhà, khá ngoan, hiền, chăm chỉ. Ban đầu tôi cũng không nhiệt tình lắm nhưng thực sự anh quá tốt, quan tâm, nền tính, chăm chỉ, thậm chí có những lúc tôi thấy mình cũng quá đáng mà anh vẫn kiên trì theo đuổi như buổi đầu. Khi yêu tôi không quá thực dụng nhưng có lẽ do bài học từ 2 mối tình trước nên cũng tìm hiểu anh rất kỹ, hỏi những người xung quanh, xem xét các chi tiết nhỏ trong cuộc sống. Ai cũng bảo anh hiền, chăm chỉ, không chơi bời (anh không biết hút thuốc và chỉ uống được chút rượu), tiết kiệm, anh cũng nói người lớn rất quý anh và được họ giúp đỡ cũng nhiều. Vậy nên khi anh ngỏ lời, tôi đã đồng ý và tự nhủ sẽ đối xử tốt với anh hơn nữa.
Vậy mà đời không bao giờ học được chữ ngờ, qua một chị bạn tôi biết cách đây hơn một năm anh đã yêu một cô bé, do đi quá giới hạn nên cô bé đó mang thai, 2 người cũng xin phép bố mẹ cưới xin nhưng khắc tuổi nên bố mẹ anh không chịu. Anh đã làm một việc rất ích kỷ là bảo cô bé đó bỏ đứa bé đi hoặc sẽ phải nuôi con một mình. Cô bé dĩ nhiên không chịu, làm ầm lên đến tận chỗ làm của anh, dọa tự tử. Rồi sự việc lắng xuống, cô ý nuôi con một mình, anh không dám đến thăm con vì bố mẹ cô ấy không cho. Biết sự việc tôi cũng rất buồn nhưng không quá sốc, chắc do anh quá tốt với tôi.
Tôi không biết mình phải làm như thế nào nữa. Tha thứ thì tôi không chắc làm được, một người ngay cả con mình không nhận thì sẽ tốt được bao nhiêu với tôi, rồi quá khứ của anh mà bố mẹ tôi biết cũng sẽ không chấp nhận. Đứa bé sống mỗi ngày sẽ nhắc nhở tôi về chuyện này, hay sau này cô ấy muốn nó nhận cha hoặc nhờ nuôi dưỡng thì sao? Con trẻ không có tội nhưng tôi chắc chắn không thể tốt với nó như con ruột. Bỏ anh thì tôi thương bởi anh tốt, tôn trọng tôi rất nhiều. Mong nhận được lời khuyên của các anh chị, chân thành cảm ơn.