Tapchisaoviet - Mẹ cha ban cho ta hình hài, cuộc đời dạy ta biết đúng sai, tự thân ta dưỡng dục trí tuệ và nhân cách... Vậy tại sao lại phải chết, khi cuộc đời vẫn còn quá nhiều điều để khiến ta phải sống, phải yêu?
Tôi có cô bạn thân vừa mới bị bồ đá, dại dột uống ngay hai vỉ thuốc ngủ quyên sinh. Trời chưa cho chết, nhưng bắt cô phải đau để mà nhớ lần sau chớ có ngu dại mà tự kết liễu đời mình. Vào viện, thấy người ta cho một cái ống hút dài thọc vào mũi của cô ấy rồi nhét sâu vào khoảng gần mét, họ bảo đó là phương pháp rửa ruột.
Cô ấy không còn sức mà kêu gào, vì 20 viên thuốc ngủ đã ngấm vào thành ruột nhưng ai cũng biết là cô ấy đang rất đau đớn về thể xác, còn cái tinh thần đau là cái dĩ nhiên rồi. Bởi, chẳng ai đang sướng vui thỏa mãn mà lại nốc 20 viên thuốc ngủ để vĩnh biệt trần gian cả! Tai qua nạn khỏi, nhưng cô ấy vẫn không vượt qua được cú chia tay thế kỷ của người yêu.
10 năm yêu nhau đâu thể nói lìa xa là bỗng thành người xa lạ, cái kỉ niệm nó đầy tràn ra như cách ta rót ẩu một tách trà, đủ để cả cuộc đời một người đàn bà yếu mềm vùng vẫy trong hồi ức. Bạn bè đến thăm, cô ấy cứ lặng lẽ như cái bóng, tôi là đứa bạn không quá thân thiết để mà luôn bênh vực và hay bảo vệ cô ấy, chính vì thế mà bỗng dưng cô ấy muốn tâm sự với tôi về chuyện đã qua…
Đàn bà có quyền nông nổi, nhưng không được quyền hủy diệt bản thân.
Tôi hỏi cô ấy về tình trạng sức khỏe đã khá hơn chưa thì cô ấy bảo: “Mình cảm thấy không thể sống nổi khi thiếu anh ấy, khi anh ấy nói chia tay, tất cả thế giới như sụp đổ. Cho đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao anh ấy lại đối xử như vậy với mình, mình đau lắm, cái nỗi đau thể xác chẳng là gì so với những nỗi đau tinh thần mình đang gánh chịu…”
Tôi biết cô ấy là đàn bà và đang cho mình cái quyền được yếu mềm, được buông xuôi và chán chường trong hoàn cảnh này. Nhưng nói thật, tôi thấy cô ấy hèn quá! Tưởng rằng cái sự tự vẫn kia là dũng cảm ư? Tưởng rằng cái mình đang chịu đựng đã là nỗi đau quá lớn ư? Muốn chấm dứt tất cả chỉ vì một chữ tình? Thật đớn hèn và nhu nhược.
Đàn bà có quyền được nông nổi, quyền được sai lầm, quyền được yêu đến hết tâm can… Thế nhưng không được quyền hủy diệt bản thân mình. Mẹ cha ban cho ta hình hài, cuộc đời dạy ta biết đúng sai, tự thân ta dưỡng dục trí tuệ và nhân cách, một bản thể hoàn hảo đến vậy, ai cho phép bản thân ta cho mình cái quyền hủy diệt? Tại sao lại phải chết khi cuộc đời vẫn còn quá nhiều điều để khiến ta phải sống, phải yêu?
Đàn bà khi yêu, về cơ bản là ngu dại! Nhưng cái ngu dại ấy chính là cái đáng yêu, cái “người”, cái thiện tâm của một người đàn bà thật lòng. Cái thật lòng, cái hết tâm can mà ta cho đi, người ta không còn muốn nhận nữa, thì điều đó không có nghĩa là ta sai! Trên đời này, tất cả những mối quan hệ xung quanh ta đều chỉ gặp ta một lát rồi lại đi, đến - va đập - nảy sinh – tan vỡ…
Vậy đó, nhiệm vụ của những người đến bên đời ta là vậy. Khi mà ta đã hiểu, chẳng có ai có thể đi với ta đến hết đường đời, nắm chặt tay ta và nói yêu ta mãi mãi, chỉ còn lại một mình ta thôi. Thì khi ấy, bạn sẽ thấy việc yêu nhau và chia tay nó vốn là sự hiển nhiên ở đời…
Dù cho tôi đang nói với cô bạn tôi bằng lý trí mà mọi lý thuyết đều là màu xám thôi, trên thực tế thì cô ấy vẫn đang đau đớn, tan nát, tuyệt vọng…vì một chữ tình! (ảnh minh họa)
Cô ấy hỏi tôi: “làm sao để thoát ra khỏi tình trạng này bây giờ?”. Tôi hỏi lại: “tại sao lại phải thoát ra?”. Câu hỏi khiến cô ấy ngỡ ngàng: “Tớ không muốn phải đau đớn mệt mỏi thế này nữa…”. Cứ đau đến tận cùng đi, rồi sau đó cậu sẽ nhìn cuộc đời thật khác!”. Đau đến tận cùng? Có ai từng nghĩ mình đã từng đau đến tận cùng?
Đau đến mức ta phải muốn chấm dứt cuộc sống ư? Không! Đó chỉ là cách bạn chạy trốn trong sự hèn nhát của mình mà thôi! Hãy cứ để cho tất cả những hồi ức đẹp đẽ khi yêu giằng xé bạn, hãy cứ để bản thân mình đi thang máy xuống tầng trệt của tâm hồn. Đừng vội uống thuốc giảm đau, đừng trốn chạy, đừng đổ lỗi cho nghịch cảnh, đừng nhấc máy lên và bi lụy với ai đó…
Tự mình ngồi xuống tại tầng trệt của tâm hồn, bạn sẽ nhìn thấy căn nguyên của nỗi đau. Mỗi căn bệnh đều không thể chữa khỏi nếu như không tìm ra nguyên nhân, bạn hiểu rồi chứ? Khi mà bạn đã biết được cái nỗi đau tận cùng nó thế nào thì chính là khi ấy mọi chuyện trên đời này chẳng có gì là đáng sợ nữa… Bởi, tình yêu không bao giờ là bất biến, nhưng hồi ức là thứ đọng lại.
Người đã muốn đi thì không nên giữ, và thực tế trên đời đàn bà vẫn luôn có thể yêu hơn một người… Cô ấy im lặng, không phản hồi, tôi cũng không muốn nói gì thêm, chẳng ai có thể giúp bạn nếu như bạn không tự nhìn ra vấn đề của mình. Cuộc đời sướng hay khổ là do mình định đoạt, đổ lỗi và chạy trốn chưa bao giờ là cách mà một người đàn bà biết yêu chân chính hành xử!
Đừng tiếc thời gian đã qua, hãy trân trọng nó vì nó là một phần cuộc đời bạn, trên đời thất tình không có gì là đáng sợ, chỉ sợ bạn không còn có cảm giác để yêu một ai đó mà thôi! Mà chuyện này thì khó xảy ra lắm, vì một người đàn bà đã tự mình đi đến tận cùng của nỗi đau rồi, thì cô ấy biết cách để yêu một người và yêu chính mình.