Tapchisaoviet - Tôi muốn trực tiếp gặp anh và nói mình đã biết tất cả rồi, tôi quý anh nhưng tình yêu thì xin lỗi không thể được.
Tôi là cậu bạn đồng nghiệp trong bài: "Tôi muốn mình biến khỏi cuộc đời này". Quả thật khá bất ngờ khi nhận ra mình chính là cậu bạn đồng nghiệp của tác giả trong bài viết, bất ngờ hơn khi biết những thứ anh ấy đã cố gắng che đậy đằng sau vỏ bọc hoàn hảo đến không ngờ. Trong một lần mượn máy tính anh làm báo cáo, để tìm lại những web đã ấn tắt, tôi vào lịch sử trình duyệt và vô tình nhìn thấy đường link của bài viết trên. Tò mò xem anh hay đọc những gì, tôi đã kích vào để đọc, lần theo các bài viết và tự xâu chuỗi lại tất cả, tôi nhận ra người trong bài viết là anh và cậu bạn có nụ cười tỏa nắng như anh nói là tôi.
Tôi 25 tuổi, vào công ty làm khi mới ra trường và anh là tiền bối của tôi. Tôi quý anh ở sự chân thành, hết lòng vì mọi người xung quanh và cách nói chuyện hóm hỉnh rất thu hút. Đối với tôi anh như thần tượng. Anh giúp tôi rất nhiều từ các vấn đề trong công việc đến cuộc sống, từ những lúc thất tình buồn chán cho đến khi có gì vui tôi đều nghĩ và chia sẻ với anh. Anh em có khá nhiều điểm tương đồng từ sở thích ăn uống cho đến các thú vui khác. Ở gần anh ấy vậy nhưng tôi không ngờ anh lại có nhiều tâm sự đến thế.
Thật sự tôi rất kỳ thị những người đồng tính, sợ họ, sợ sự ẻo lả chua chát và diêm dúa của họ, đối với tôi đồng tính rất xấu. Có lần hai anh em ngồi uống cà phê vỉa hè và tôi chỉ cho anh một cặp đồng tính nam đang ngồi phía trước có những cử chỉ âu yếm, tôi nói: "Em ghê sợ những người ấy. Em mà có em trai như vậy chắc không nhận đâu". Có lẽ lúc đó anh rất buồn. Khi nhận ra những bí mật của anh, việc đầu tiên là tôi tránh mặt, tỏ thái độ lạnh nhạt, kinh sợ anh, sao anh lại có thể tiếp cận tôi như vậy? Hóa ra anh tốt với tôi vì mục đích khác sao?
Tôi không liên lạc, né mặt, không nói chuyện. Tôi nghĩ anh cũng nhận ra điều khác biệt nơi tôi, thỉnh thoảng tôi thấy anh trầm tư và có vẻ rất mệt mỏi nhưng tôi kệ. Tôi sợ anh. Những đêm tôi lang thang một mình, cà phê vỉa hè, bất giác nhận ra thấy thiếu anh và ước mình không biết gì về bí mật của anh, có thể giờ này tôi đâu khó xử như vậy. Tôi nhớ lại những lần tâm sự với anh về cô gái này, cô gái nọ, về những thứ tôi đã làm với các cô gái đó như thành tích khoe anh, anh chỉ cười khuyên tôi nên sống khác thôi.
Tuy không còn nói chuyện và tránh mặt anh, thỉnh thoảng trong công việc vẫn phải làm chung tôi nhận ra anh thay đổi rất nhiều, cực kỳ ít nói và đi về thầm lặng không còn vui vẻ như trước. Tôi thấy thương anh nhưng vẫn không biết nên làm gì. Tôi biết thời gian của anh không còn nhiều, cũng thừa biết anh muốn mang theo nụ cười của tôi như một bí mật nhưng giờ tôi phải làm sao? Cười với anh như chưa hề biết gì thì tôi không làm được, tiếp tục lơ anh tôi lại thấy đau lòng. Có lẽ vì tôi quá quý anh, sợ đến một ngày ngay cả cùng sống chung dưới bầu trời và hít thở không khí với anh cũng không còn nữa.
Tôi muốn trực tiếp gặp anh và nói mình đã biết tất cả rồi, tôi quý anh nhưng tình yêu thì xin lỗi không thể được. Chúng tôi không giống nhau, cũng có lúc tôi muốn im lặng như chưa biết gì nhưng rồi cũng không ổn. Tôi chia sẻ bài viết này mong anh đọc được và biết rằng tôi rất quý anh. Xin lỗi vì đã làm anh đau, đã né tránh anh, nhưng tôi thật sự rất muốn được làm thằng em, thằng đồng nghiệp như xưa với anh. Anh đừng bỏ cuộc, hãy cố gắng lên.