07:51 | 11/11/2015

Đời đàn bà được mấy khi vui?

Không biết người đàn bà khi nào mới thực sự được tự do làm thứ mình thích và sống như mình muốn và được yêu thương như mình khao khát…

Không biết người đàn bà khi nào mới thực sự được tự do làm thứ mình thích và sống như mình muốn và được yêu thương như mình khao khát…

Ừ, thì đàn bà khác con gái. Nhưng từ khi một cô gái bỗng biến thành một người đàn bà thì có lẽ có rất nhiều người sẽ thầm nghĩ: Đời đàn bà có mấy khi vui. Có lẽ khi biến thành đàn bà vì một người đàn ông mình yêu và sở hữu người đàn ông đó thì có lẽ đỡ tủi đỡ hờn hơn.Nhưng nếu trở thành đàn bà vì một người đàn ông mà sau đó anh ta trở thành người dưng, thì có lẽ đó là một nỗi buồn mà ít có người đàn bà nào có thể nói ra bằng một thứ ngôn ngữ nào cho thỏa đángm lắm. Nhưng nếu như vì một người đàn ông mà trở thành đàn bà, trở thành vợ, thành mẹ rồi bỗng một ngày nhận ra rằng: Người đàn ông đầu gối tay ấp với mình rút cuộc cũng chỉ là người dưng thôi… thì mới thấy cuộc đời người đàn bà quả thật là: vui ngắn chẳng tày gang mà buồn thì đong đầy mấy đận.

Trời vừa chuyển lạnh, hẹn gặp một người bạn có chút việc cần trao đổi, tôi tiện ghé vào một quán nước ven đường. Một người đàn bà nhỏ nhắn nhưng khá dịu dàng và nhẹ nhàng nở nụ cười tươi hỏi tôi cần uống gì. Tôi chỉ xin một tách trà nống. Chị vui vẻ đi pha. Nhìn chị có vẻ mệt  mệt, đôi môi thâm tím lại. Tôi khẽ hỏi: Chị ngồi ngoài này lạnh lắm à? Chị lắc đầu: Không, cũng không lạnh lắm em ạ! Sao môi chị tím hết lại thế kia. Chị khẽ cười: Chị thế em ạ, cứ  hơi lạnh là môi tím lại. Người thì không lạnh đâu. Tôi mỉm cười: Cô bán hàng, chị nên thoa một chút son cho tươi mới chứ! Chị thấy tôi cởi mở như thế nên cũng cười chuyện trò cởi mở với một khách hàng lạ có lẽ cũng chỉ gặp một lần.

Nghe câu chuyện của một người đàn bà lạ nhưng lại giống rất nhiều với cuộc đời của những người đàn bà mình quen, cứ thấy lòng buồn. (ảnh minh họa)

Trong khi chờ bạn, câu chuyện của chúng tôi cứ loanh quanh chuyện công việc buôn bán của chị, sức khỏe của chị… Tới khi tôi hỏi về chồng chị thì đôi mắt đen vốn đượm buồn của chị cụp xuống. Chị thở dài: Chị và chồng ly hôn rồi. Chị nuôi hai con. Giờ sức khở yếu chị mở quán nước bán chứ không làm được việc nặng. Rồi như có người để tâm sự, chị bảo: Đời người đàn bà có mấy khi vui hả em?! Chị từ ngày lấy chồng cho tới ngày ly hôn chả được ngày nào vui cả. Anh ta chơi bời, gái gú nợ hơn tỉ đồng. Anh ta đòi bán nhà trả nợ. Chị cắn răng đồng ý. Sau khi trả hết số nợ của anh ta anh ta mới đồng ý chia đôi số tiền còn lại. Anh ta bảo nếu không đồng ý như thế thì cô cứ tay trắng mà ra khỏi nhà này. Tôi cũng chả đồng ý ly hôn. Chị bảo: Tình cảm đã không còn gì thì ở với nhau chỉ để hành hạ nhau mà thôi. Chị đồng ý với điều kiện bất công của anh ta. Chị thở dài: Có lẽ làm thế, mình còn giữ được chút gì cho con.

Và ngày chị dắt hai con ra khỏi nhà, anh ta còn không cho mang theo bất cứ thứ gì ngoài quần áo của mấy mẹ con. Còn đồ đặc trong nhà anh ta bảo của anh ta hết. Nhưng nghĩ lại lúc ấy, thật là chị cũng chả cần gì. Anh ta, người là chồng, là cha của hai con mình mà mình còn chả cần thì có thứ gì trong căn nhà ấy mà mình cần nữa. Thứ mình cần nhất là hai đứa con thì mình mang theo rồi. mà đàn ông đấy em ạ. Đến con nó cũng chả cần khi mà nó có đứa đàn bà khác rồi. Giờ với chị hai đứa con là tất cả. Khổ mấy chị cũng chịu được.

Nghe chuyện của chị mà buồn lòng trong cái ngày lạnh đầu đông. Cũng chỉ biết lặng nghe để chị thỏa lòng được kể. Sau chị cười: Nhưng giờ chị có nhà, có con. Còn anh ta chả có gì em ạ. Cặp hết con nọ con kia, nó bòn hết giờ trắng tay, cũng đi thuê nhà ở trọ. Rồi cho tới khi tóc bạc răng nong cũng không biết liệu có tìm được người đàn bà nào tử tế mà làm bạn lúc về già hay không mà thôi. Chứ con thì anh ta cũng đã vứt đi rồi. Thế đấy, người đàn bà tới khi đã rứt áo bước ra đi khỏi cuộc đời một người đàn ông mà cũng chưa nghĩ rằng mình một t hân một mình giữa cuộc đời đầy bão tố này mà cũng lại âm thầm lo xem rút cuộc người đàn ông đó có tìm được một người đàn bà tử tế mà nương tựa vào nhau hay không?

Nghe câu chuyện của một người đàn bà lạ nhưng lại giống rất nhiều với cuộc đời của những người đàn bà mình quen, cứ thấy lòng buồn. Vẫn biết còn có nhiều người đàn bà hạnh phúc nhưng khi nào những nỗi buồn mới là thứ khiến lòng ray rứt hơn. Không biết người đàn bà khi nào mới thực sự được tự do làm thứ mình thích và sống như mình muốn và được yêu thương như mình khao khát… Có lẽ vì thế, mà bao nhiêu những câu chuyện buồn về cuộc đời người đàn bà cứ khiến lòng mình rưng rức nhức nhối.





Gửi phản hồi
Họ và tên *:
Nội dung *:
loading...