Tapchisaoviet - Mưa tí tách rơi cho những cánh hoa bằng lăng tan vỡ, màu mưa tim tím nhẹ thôi cũng đủ làm nhói lòng một ai cho đôi lời hẹn ước. Sắc tím khi nào cũng biết nhuốm lẫn yêu thương và có phải bây giờ...
“Tổng hai số đối nhau luôn bằng 0”. Chân nó chùng lại không bước nữa khi câu nói ấy phát ra từ cánh phòng của một lớp học. Thoáng nghĩ thật nhanh chợt vụt qua trong đầu nó như quen lắm mà chắc chắn rằng đây không phải là lần đầu tiên nó nghe. Mông lung trong suy nghĩ thì một hình ảnh cứ tưởng như đã quên nay lại xuất hiện rõ in trong đầu nó. Bỗng dưng nó nhớ Hoàng…..
Bước đi vô định trong sân trường ngập tím bằng lăng nó nhớ ngày xưa quá, nhớ lớp 12a tinh nghich của Hoàng và nó nữa…. Ngày đó nó còn là một cô bé con gầy nhom,thích giống mẹ nó nuôi mái tóc dài để làm duyên con gái và không khô khan như đúng bản chất của một lớp chuyên toán, lí mà ngược lại nó mang trong mình một trái tim đa cảm. Nó yêu thơ và hay mơ mộng nữa. Nó thích nhất là được ngắm những chiều mưa, được dang tay ra hứng lấy những giọt tím bằng lăng rơi vỡ mỗi khi mưa vừa tạnh xong. Có lẽ vậy mà bao giờ nó cũng là người chậm chân nhất mỗi khi tan trường dù biết rằng Hoàng vẫn thường đợi nó.
Hoàng và nó thân nhau không phải vì nhiều điểm hợp nhau như những đôi bạn thân khác, mà chỉ vì một lí do khá đơn giản Hoàng cũng thích mưa như nó…Nhưng nếu không kể đến sở thích chung duy nhất đó thì Hoàng và nó chẳng khác nào như hai số đối nhau, âm dương bất hợp. Hoàng cao to nổi bật trong lớp với tính tình năng động lại thông minh. Hoàng được xem là hotboy của 12a ngày ấy. Hoàng thường miệt mài với những con số khô khan và đăm chiêu với nhiều cách giải mới thì còn chỗ nào để Hoàng mơ mơ mộng mộng như nó nữa. Thi thoảng hai đứa chỉ tám dốc khi ngồi cùng ngắm mưa trong những giờ trống tiết hay những lúc đi chung trên đoạn đường từ nhà đến trường mà thôi. Ấy vậy mà tình bạn của nó và Hoàng cũng lớn dần thêm theo năm tháng.
Đôi lúc nó tự hỏi, Hoàng và nó đã giận nhau bao giờ chưa ? chắc là chưa. Bởi chính nó cũng thấy thật khó hiểu . Khi nó thừa biết Hoàng không hề thích thơ và cũng không ham gì mấy cái kiểu suy nghĩ lưng chừng treo mây treo gió như thi sĩ của nó. Ấy vậy mà mỗi khi nó đọc được đâu đó một câu văn dài triết lí hay những đoạn thơ nhí sĩ do chính nó sáng tác thì người nó muốn đọc nghe trước tiên là Hoàng. Cho dù không ít lần nó nhận lấy chỉ là cái gật đầu và hai tiếng “ ừh hay”….! Và cũng có lần nó diễn văn một đề tài mới suốt cả mấy tiếng đồng hồ mà Hoàng chỉ ngồi lắc lư ừh rồi gật. Ngồi như lấy cớ có người để bài diễn văn của nó được hay hơn vậy. Với Hoàng phải là những gì thật ngắn gọn, súc tích. Ngược lại, Hoàng cũng không thể đưa nguyên cả định lí Talets hay Pitago vào câu văn của nó, hay đưa đúng một cái đáp số cứng nhắc có một mà không thể có hai vào ý thơ của nó được.
Hai lối nghĩ, hai tính cách hoàn toàn đối lập nhau mà nó nhận thấy ở hai người cứ như quy luật bằng trắc trong thơ, cũng có lúc Hoàng ví nó giống như hai đường thẳng song song dù nằm trên cùng mặt phẳng nhưng không hề giao nhau lấy một điểm chung nào. Nhưng Hoàng vẫn an ủi nó có thể cắt nhau ở vô cùng được, và nó cũng nghĩ hai nhịp bằng trắc cũng có thể nằm trên cùng một câu thơ đấy thôi….Toán khô khan là vậy có lúc nào cảm được thơ không ? thơ mông lung là vậy có lúc nào chốt ý đáp số chính xác được cho toán không ?. có lẽ vì vậy mà mênh mông trong nó và Hoàng một mớ tình cảm nào đó chưa thể gọi thành tên….
Ấy rồi thời gian trôi đi, tình bạn giữa Hoàng và nó cứ lớn dần lên với hai hộp kỉ niệm. Nó ấp ôm cho riêng mình cả tập thơ dày xen lẫn với những trang văn nhuộm tím màu bằng lăng. Hoàng cũng âm thầm nhặt nhạnh cho riêng mình những phương pháp giải nhanh toán, lí để làm hành trang vào một ngày mai, hành trang cho những bước đi ở chân trời mới. Kể từ cái ngày nó xếp kĩ chiếc áo dài trắng tinh để đến với giảng đường, một cô sinh viên văn khoa luôn có ý nghĩ lưng chừng và cũng từ cái ngày Hoàng cất đi tính trẻ con để tập dần một nam sinh chững chạc.
* * *
.... Nó còn nhớ rõ ngày đó, một ngày trời mưa như trút, mưa buồn trên những tán bằng lăng sũng ướt. Nó cũng chợt nhận ra dường như chiều nay giọt tím bằng lăng rơi nhiều hơn mọi chiều, và như nhuộm tím cả ánh mắt buồn xa xăm của nó. Lúc này hồn nó như đang treo lửng ngoài mưa, bâng quơ nghĩ một điều gì đó mơ hồ lắm…. Nó nhớ lại những chiều đi nhặt cánh hoa rơi ép nên hình bướm để bay lạc vào những trang thơ, để một thời bằng lăng tím hờn ghen vô tư màu áo trắng.
Thưa dần những giọt mưa như trôi chậm lại rồi ngừng hẳn, một làn gió mạnh như chờ sẵn đâu đó thổi ào tới, thổi lăn cả những cánh hoa tím buồn một góc sân. Xa xa Hoàng đi tới trên tay một đóa hoa bằng lăng và bài toán cuối cùng mà Hoàng muốn nó luôn nhớ đó là “tổng hai số đối nhau luôn bằng không”, cũng không biết nữa, tự bao giờ Hoàng bắt đầu học cách nói văn chương dài dòng như nó. Hoàng bảo “đừng bao giờ nghĩ rằng số 0 thì không có lấy một điểm chung, hay không thể tìm ra chung một suy nghĩ mà số 0 bao giờ cũng là số bắt đầu của một dãy số, rồi bảo nó hãy học cách đếm từ số 0 , 1 , 2…. cũng giống như số 0 sẽ bắt đầu cho một câu chuyện dài của Hoàng và nó đang sắp sửa viết, và cũng đừng bao giờ nghĩ rằng số 0 là vô nghĩa, nó vốn không âm, không dương nhưng nó có thể tổng hòa hai số đối nhau lại bằng chính nó đấy thôi.” Và thầm cảm ơn cơn mưa chiều nay đã vô tình hòa vào những nụ hoa tím để Hoàng tự tay hái lựa. Tháng Tư. Hoàng không quên sinh nhật nó. Hoàng đã tỉ mĩ kết đúng 18 nụ hoa xinh nhất , tươi nhất tặng nó…..Và có lẽ cũng từ khi đó nó có đáp số cho câu hỏi bâng quơ của ngày xưa còn bỏ lửng. “ toán tuy khô khan nhưng cũng có thể cảm được thơ và thơ tuy mông lung nhưng cũng có thể chốt ý để đáp số được cho toán….”
Chiều nay lại một chiều mưa, mưa không nhiều như ngày xưa, mưa chỉ đủ làm ướt mi ai, và đủ làm những nụ hoa bằng lăng thêm tím. Khác gì không với buổi chiều ngày ấy ? suy nghĩ nó chợt trẻ con quá đỗi, dòng thời gian như quay đúng chu kì rồi lặp lại chăng? Nơi hành lang vẫn im phăng phắc không buồn động đến một tiếng bước chân để ngăn dòng suy nghĩ. Nó chợt nhận ra màu tím bằng lăng như đậm hơn và không biết nhớ thương nào đã vô tình in lên màu hoa ấy những cái nhìn rưng rưng. Cũng không phải bằng lăng năm nay nở nhiều mà dường như đã thiếu vắng một bàn tay đi nhặt nhạnh những cánh hoa rơi ép khô lên trang vở và mưa không nhiều nhưng cũng đủ làm ướt mi hay mưa đã làm ướt sũng lòng ai từ chiều ấy. Sân trường chiều nay cũng không phải rộng hơn đâu mà có lẽ bước chân quen của một ai đó đã không còn quay trở lại..
Tất cả như vỡ òa, một cánh hoa vừa rơi xuống vương lên tà áo tím ai qua. Nó nhặt lấy cánh hoa cuối cùng để phủ lên một nỗi nhớ không tên và như cố lấp đầy một khoảng trống trong tâm hồn nó hãy chưa yên và không thôi xao động mỗi khi nhìn cánh hoa rơi…. Mưa bất chợt kéo về giữa tháng tư đầy nắng và gió, như được tắm mình để gội rửa đi những khúc nhạc buồn mênh mang. Mưa tí tách rơi cho những cánh hoa bằng lăng tan vỡ, màu mưa tim tím nhẹ thôi cũng đủ làm nhói lòng một ai cho đôi lời hẹn ước. Sắc tím khi nào cũng biết nhuốm lẫn yêu thương và có phải bây giờ mưa đã âm thầm nhuộm tím bằng lăng....???
Trần Thị Hồng Xuân