12:03 | 09/01/2017

Thời thanh xuân đã qua khi tình yêu ở lại

Tapchisaoviet - Họ nói: “Cuộc sống dừng lại ở tuổi 25, bởi những hạnh phúc tuyệt vời nhất đã chết khi không ai thuộc về ai". Chẳng ai còn là của ai nữa rồi. Tuổi 25 đau lòng đến vậy sao?

11 giờ đêm, tiếng cô thổn thức trong điện thoại: “Mày ạ, tao cứ nghĩ là tao quên được anh ấy rồi. Tao cứ nghĩ là tao đã bỏ qua mọi chuyện để mà sống tiếp một cách vui vẻ được rồi. Thế mà bây giờ tao mới  nhận ra tao vẫn không thể làm được…”

Ừ, làm sao mà cô ấy làm được, nếu tôi là cô ấy, có lẽ tôi sẽ còn vật vã đau thương hơn nhiều, chứ không thể mạnh mẽ được tới bây giờ, im lặng được chừng ấy thời gian. Làm sao được cơ chứ.

Tuổi thanh xuân của chúng tôi là những năm tháng ngập tràn yêu thương, hạnh phúc và đau khổ. Tôi vẫn luôn dõi theo cô ấy và anh ấy, ở bên cạnh họ nhưng một kẻ chứng giám cho tình yêu của một cặp trời sinh. Tôi vẫn luôn nghĩ vậy. Tôi đã nghĩ rồi họ nhất định sẽ bên nhau trọn đời, sẽ cùng nhau nắm tay tới cuối cuộc đời. Nhưng, đời không như mơ…

Họ yêu nhau. Thứ tình yêu đẹp nhất mà tôi từng thấy. Chỉ cần từ xa đứng nhìn thôi cũng thấy được tia sáng hạnh phúc bao quanh lấy họ. Chẳng phải mình tôi, mà bất cứ người bạn chung nào của chúng tôi cũng nhận thấy điều đó. Một tình yêu đẹp suốt 5 năm trời không hề thay đổi, không hề cãi vã, không hề nhạt phai. Anh vẫn yêu cô như những ngày đầu. Cô ấy cũng luôn bên anh cùng vượt qua bao sóng gió.

Anh ấy vì cô mà thay đổi. Từ một chàng công tử bột chỉ biết ăn chơi, đàn đúm, giờ anh đã là chủ của một doanh nghiệp nhỏ, làm ăn phát đạt, có được sự tin tưởng và vị trí trong ngành. Anh nói với tôi: “Nếu không nhờ có cô ấy, có lẽ bây giờ tôi còn tệ hơn xưa. Nếu không nhờ có cô ấy, tôi đã không có được thành công như bây giờ. Nếu không có cô ấy, tôi không có gì cả.” Tôi cười, “ừ, hai đứa giống như cặp trời sinh ấy, phía sau một người đàn ông thành đạt là người phụ nữ họ yêu".

Cô ấy vì yêu anh mà đánh đổi cả tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất. Cô từ chối những người đàn ông tốt đẹp hơn, những cơ hội thăng tiến tuyệt vời hơn, chỉ để ở bên anh. Ai nói phụ nữ không thể thay đổi được đàn ông? Chỉ cần họ yêu nhau chân thành và thực lòng, họ sẽ vì nhau mà thay đổi, để người này bù đắp cho người kia những khoảng trống, những vụng về, để cả hai cùng trở nên tốt đẹp.

Cô bây giờ, không xinh, nhưng đẹp. Vẻ đẹp của một người phụ nữ nắm trong tay sự nghiệp của mình. Vẻ đẹp của một người phụ nữ thông minh và tinh tế.Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cô ấy như vậy. Cô ấy không chỉ giỏi trong công việc, mà còn giỏi chế ngự con ngựa bất kham là anh trong suốt 5 năm, để rồi khiến anh quay cuồng trong vòng xoáy tình yêu, chẳng thể thoát ra được.

Gia đình anh phản đối tình yêu của họ. Tôi cứ nghĩ chỉ có trong phim Hàn Quốc mới có những cảnh mẹ chàng đến gặp nàng đưa tiền, hất nước vào mặt, dọa dẫm, thuê thám tử theo dõi, gắn định vị… Tôi cứ tưởng chỉ cần họ kiên trì, sẽ thuyết phục được gia đình đôi bên.

Tôi không thể tưởng tượng nổi ở cái thời đại này, thế kỷ này, vẫn còn có những gia đình sẵn sàng làm mọi chuyện để ép buộc con cái phải theo hôn nhân của cha mẹ, bất kể đứa con của họ đã đau lòng đến như thế nào, khóc nhiều như thế nào, tuyệt vọng đến thế nào. Hôn nhân như vậy có thực hạnh phúc?

Anh yêu cô. Nhưng anh cũng không thể vứt bỏ chữ hiếu của mình, bổn phận của mình. Cô cũng không phải người ích kỷ nhất định kéo anh rời xa gia đình. Cô càng không thể bước chân vào một gia đình từ chối sự tồn tại của mình.

Họ cứ âm thầm, lén lút gặp nhau, yêu thương nhau như vậy trong suốt những năm tháng tuổi trẻ. Vẫn cùng nhau tạo ra những kỷ niệm, vẫn trao nhau những ngọt ngào và mê đắm, thứ tình yêu mà tôi hằng khao khát và đôi khi ghen tị.

Anh yêu cô như thể trong đời anh chưa bao giờ được yêu. Anh yêu cô đến tuyệt vọng. Anh vì cô mà đối mặt với cả gia đình mình. Anh vì cô mà có những lúc điên rồ đến đau lòng. Là những đêm say mòn mỏi, lê lết từ bar này đến bar khác, đi tìm một tia hy vọng.

Là những giọt nước mắt, anh khóc vì cô trong suốt những ngày ấy. Là một đêm gió lớn, anh định nhảy cầu vì tuyệt vọng. Nhưng anh chẳng thể bỏ lại cô được. Cho đến ngày anh bất lực, buông xuôi, tôi cũng chẳng thể động viên hay khích lệ thêm được nữa, chỉ có thể cùng khóc, cùng đau lòng, cùng hy vọng.

Đêm nay, cô lại chôn vùi bản thân trong hơi rượu và những tiếng nhạc. Quán bar ấy, ngày đó chúng tôi thường cùng nhau đi, giờ chỉ có cô thẫn thờ cô độc. Cô bất ngờ gặp anh bước vào cùng một người khác. Đó là người anh sẽ kết hôn.

Cô đau đớn sau những ngày tháng dài im lặng và cố gắng bước tiếp. Cô ấy cho rằng cô đã quên anh. Cô nói với tôi sau đêm chia tay và ôm tôi cùng khóc, rằng cô phải từ bỏ, cô không còn yêu anh ấy nữa, rằng cô chỉ yêu anh trước kia, con người bây giờ không còn là anh, không còn là tình yêu của cô nữa.

Cô đã mạnh mẽ trong suốt bao năm, vậy mà lúc ấy cô khóc, cuộn trong lòng tôi như con mèo nhỏ, run rẩy, yếu ớt. Cô nhìn thấy người kia đeo chiếc vòng anh vẫn luôn mang bên người. Cô nhìn thấy anh tay trong tay với người ấy. Cô nhìn thấy anh khóc trước mặt cô.

Cô chẳng thể mạnh mẽ thêm được nữa, chẳng thể kìm chế thêm được nữa. Bao nhiêu oán hờn, bao nhiêu u uất, bao nhiêu kìm nén, cô bật khóc, đập phá mọi thứ xung quanh, cô tuyệt vọng đến cùng cực. Cô gục ngã mất rồi. Trái tim ấy, chẳng thể vá lại được nữa rồi…

Đối với tôi, tình yêu của họ giống như một cuốn tiểu thuyết mà Romeo và Juliet cũng chẳng thể nào đẹp và đau hơn được. Họ chẳng thể ở bên nhau, cũng chẳng thể chết cùng nhau, chỉ có thể từ hai bờ sông dõi theo đối phương, dằn vặt trong suốt những năm tháng còn lại của cuộc đời, những năm tháng sống mà trái tim đã chết.

Tuổi thanh xuân đã qua, tình yêu cũng ở lại. Họ nói: “Cuộc sống dừng lại ở tuổi 25, bởi những hạnh phúc tuyệt vời nhất đã chết khi không ai thuộc về ai.” Chẳng ai còn là của ai nữa rồi. Tuổi 25 đau lòng đến vậy sao?

Gửi phản hồi
Họ và tên *:
Nội dung *:
loading...