08:45 | 13/11/2015

Tình thương mẹ cất trong túi và cất cả trong tim

1447379115:4

Trái tim mẹ giấu vô số những điều bí mật lạ lùng. Như tình thương yêu mẹ cất riêng cho anh em cậu vậy.

Mẹ cậu là một nhà báo nhiệt huyết. Vì thế nhiều lúc mẹ cậu bận tối mắt tối mũi, còn không có thời gian chăm sóc hai anh em cậu.

Một lần đang học bài, cậu bỗng nghe dưới bếp tiếng mẹ hốt hoảng thông báo chiếc tạp dề  và cái xẻng xào rau đã… mất tích. Cậu và em trai lao vào bếp tìm kiếm giúp mẹ, để cuối cùng thì phát hiện ra cái xẻng xào rau nằm gọn trong… tủ lạnh, còn cái tạp dề mẹ cậu đang đeo trên người. Mẹ cậu bối rối tháo chiếc kính cận, chùi vào tạp dề và xin lỗi về tính đãng trí của mình.

tinh-thuong-me-cat-trong-tui-va-cat-trong-tim-blogtamsu

Trái tim mẹ giấu vô số những điều bí mật lạ lùng như tình thương yêu mẹ cất riêng cho anh em cậu vậy.

Từ khi còn bé xíu hai anh em cậu đã quen với hình ảnh mẹ luôn tất bật, tóc cắt ngắn, một bên vai đeo cái túi lớn đựng từ sổ sách bút viết, đến máy ghi âm, máy ảnh… Hai anh em cậu từ đó luôn tin rằng, mọi nhà báo đều giống như mẹ cậu: Luôn vội vã. Nấu ăn vụng về. Ăn mặc đơn giản. Và “trí quên” thì vô địch.

Có lần mẹ cậu nhờ cậu tìm cuộn băng cát sét. Cậu dốc cái túi của mẹ ra bàn. Toàn là thuốc, bút, và kẹp giấy. Thì ra mẹ cậu hay quên nên phải ghi lại những việc quan trọng vào sổ.

Cậu thương mẹ một mình nhưng phải gánh vác cả trách nhiệm của người cha đã mất sớm của cậu. Vì thế cậu với em trai chia nhau ra làm việc nhà để mẹ cậu có thời gian nghỉ ngơi. Có bữa mẹ cậu về muộn hai anh em cậu tự đi chợ rồi nấu những món ăn đơn giản chờ mẹ về ăn cùng để kể với mẹ chuyện ở trường, ở lớp.

Hôm đó mẹ cậu dẫn em trai cậu đi siêu thị mua đồ ăn cho bữa tối. Lúc về chỉ có một mình mẹ cậu về nhà. Cậu hoảng hốt hỏi:

“Mẹ ơi! Cu Tũn chẳng phải đi cùng mẹ ạ?”

“Không xong rồi, mẹ quên… em ở siêu thị mất rồi”, mẹ cậu giật mình kêu lên.

Hai mẹ con cậu vội quay lại siêu thị, cu Tũn vẫn đứng ngóng gần quầy thu ngân. Cu cậu cười toe:

“Sao mẹ chọn đồ lâu ghê, làm con mỏi chân quá chừng!”

Mẹ cậu ôm chầm lấy thằng nhỏ:

“Mẹ xin lỗi, cu Tũn ngoan của mẹ!”

Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Giá mà mẹ đừng làm nhà báo nữa thì…”

Lúc ngước lên, cậu thấy mắt mẹ đã đỏ hoe. Cả quãng đường về nhà hôm đó mặc dù mẹ cậu cười đùa với cu Tũn nhưng nhìn sâu vào mắt mẹ cậu là một nỗi buồn giấu kín.

Những tưởng sinh nhật 17 tuổi của mình sẽ qua đi một cách yên lặng vì mẹ cậu bận bịu chẳng có thời gian để nhớ tới cậu. Nhưng sáng đó sau khi thức dậy cậu thấy ngay tấm thiệp trên bàn với một món quà được bọc trong một chiếc hộp cẩn thận. Cậu ngạc nhiên hỏi:

Mẹ, mẹ nhớ à?”, cậu  kêu lên– “Con không thấy mẹ ghi sinh nhật con vào lời nhắc những việc quan trọng trong cuốn sổ của mẹ!”

“Con nghĩ mẹ có thể quên ngày sinh của con sao?” – Mẹ cậu  mỉm cười, đôi mắt cận thị nheo lại.

Mẹ cậu đặt tay lên tim và nói: “Mẹ ghi vào đây rồi con trai”.

Cậu chợt hiểu, mẹ chẳng bao giờ quên những điều quan trọng nhất. Giống như cái túi khổng lồ mẹ cậu vẫn đeo bên vai, trái tim mẹ giấu vô số những điều bí mật lạ lùng. Như tình thương yêu mẹ cất riêng cho anh em cậu vậy.





Gửi phản hồi
Họ và tên *:
Nội dung *:
loading...