Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông nghèo khó. Bố tôi lại đau ốm liên miên, cả nhà chỉ trông vào mấy sào ruộng. Phải vất vả lắm bố mẹ với có thể lo cho tôi học xong 4 năm đại học. Vừa ra trường, tôi may mắn xin được một công việc ổn định với mức thu nhập khá. Tiền lương hàng tháng tôi luôn gửi về quê một nửa để bố thuốc thang chữa bệnh.
Biết hoàn cảnh gia đình nghèo khó nên tôi chẳng dám ngỏ lời yêu ai. Mấy anh bạn tôi nói con gái bây giờ thực dụng lắm, biết con trai nghèo là họ xách dép chạy ngay. Tôi cũng đã từng chứng kiến nhiều trường hợp như vậy nên chẳng bao giờ dám nghĩ sẽ có một cô gái tình nguyện đồng cam cộng khổ cùng mình. Cho tới ngày tôi gặp em.
Em sinh trưởng trong một gia đình khá giả, cuộc đời chưa một lần nếm trải đắng cay, khổ cực. Hai số phận chẳng có bất kì mối liên hệ mật thiết nào lại bị gắn kết vào nhau. Con tim tôi đã thực sự rung động trước sự dịu dàng, đoan trang, đáng yêu của em. Tôi yêu em nhưng lại không dám ngỏ lời vì tôi biết bản thân mình không xứng đáng với em. Thật không ngờ, trong vô vàn sự lựa chọn tốt đẹp, em lại chọn cuộc sống khó khăn mà tôi đang có. Còn phải nói tôi đã vui sướng thế nào trong giây phút em nói em muốn chia sẻ, muốn cùng tôi đi hết quãng đường khó khăn này.
Em sinh ra trong một gia đình khá giả, cuộc đời chưa một lần nếm trải đắng cay. (Ảnh minh họa)
Yêu em, tôi chưa từng đưa em đi xem phim, ăn uống ở những nơi sang trọng hay tặng em những món quà đắt tiền. Vậy mà em chẳng hề kêu ca, trách móc tới nửa lời. Tôi cũng chỉ dám kể cho em nghe rằng gia đình mình không có điều kiện chứ không nói rằng hoàn cảnh cực kỳ khó khăn. Tôi lo sợ, sợ lắm em không chịu được khổ sẽ rời xa tôi. Mà tôi, không thể sống thiếu em mất rồi.
Rồi lần đó, em chủ động muốn tôi đưa em về nhà tôi chơi. Tôi thật sự rất băn khoăn nhưng trước sự năn nỉ của em, không hiểu sao tôi lại đồng ý . Trên đường đưa em về, trong lòng tôi cứ dấy lên một nỗi bất an khó tả.
Sự khốn khó của gia đình tôi đã thể hiện rõ ngay từ cửa ra vào. Chiếc cổng sắt cũ kĩ, hoen rỉ, ọp ẹp, chẳng ai muốn động vào. Bước chân vào nhà, ti vi không, tủ lạnh không, chỉ có duy nhất một bộ bàn ghế gỗ đã cũ. Theo như mấy câu chuyện tôi thường đọc và được nghe thấy thì em sẽ lập tức bỏ chạy. Nhưng câu nói của em đã khiến tôi phải ngỡ ngàng:
- Lần sau chúng mình đừng đi ăn tiệm nữa. Anh để dành tiền mua cho bố mẹ cái ti vi, bố mẹ coi cho đỡ cô quạnh anh ạ!
Lời nói của em khiến tôi như vỡ òa trong hạnh phúc. Tôi không nghĩ cuộc đời mình lại may mắn đến thế khi yêu được em. Tôi còn đang trong cảm giác lâng lâng vì sung sướng thì em đã vội vã chạy lại hỏi han tình hình sức khoẻ của bố tôi và không quên lấy ra trong túi xách chiếc áo em mua để tặng mẹ tôi. Nhìn thái độ của bố mẹ, tôi biết, bố mẹ cũng đang vui mừng giống như tôi. Lúc này, tôi chỉ muốn chạy tôi trao em một cái ôm thật chặt và nói cảm ơn vì em đã đến bên tôi.
Trong 3 ngày em ở đây, bố mẹ tôi đã tiếp đón em bằng sự giản dị, chân phương của những con người nghèo khó nhưng giàu tình cảm. Mẹ tất tả lo cơm nước mà không cho em động tay vào bất cứ việc gì. Nhưng em nào có chịu ngồi yên, em lăng xăng hết giúp mẹ lại ra nói chuyện với bố. Cả làng dường như kéo hết về nhà tôi xem bố mẹ tôi sắp có con dâu tương lai người thành phố nhưng ngoãn ngoãn, đức độ. Tôi tự hào về em lắm.
Tối ngày cuối cùng ở quê, trước bàn uống nước, em đã khiến cả nhà tôi ngỡ ngàng. Em xin phép bố mẹ tôi cho em được lấy tôi làm chồng. Có cô gái nào lại tự nhiên và phóng khoáng tới mức này như em không. Mẹ tôi không giấu nổi vui mừng ôm chầm lấy em gọi “con ngoan”. Bố tôi thì nở một nụ cười rạng rỡ. Còn em nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy niềm tin. Tôi biết, tôi sẽ phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa để em không phải nói lời hối hận với quyết định ngày hôm nay?