Tapchisaoviet - Ngoại tình thật sự là con đường không lối thoát với phụ nữ. Nhiều người biết nó là con đường cụt nhưng vẫn cố đi vào để rồi phải lặng lẽ, ân hận bước ra. Tôi thấy mình trở nên bé nhỏ trước vợ con anh.
“Trong tình yêu thì thật khó nhận định cách yêu, phân biệt giữa đúng và sai. Đàn ông yêu theo cách của đàn ông, đàn bà yêu theo cách của riêng họ. Mọi người nghĩ tôi làm điều đó là sai nhưng tôi chẳng bao giờ hối hận vì tôi nghĩ tôi đã yêu đúng – mối tình đầu của tôi. Đúng với bản năng đàn bà. Tôi cố chấp ư? Vì đó là tôi, thế thôi!”
Đàn ông, họ chỉ cần ném tiền vào mặt tôi và hưởng thụ cơn khoái lạc. Tôi chấp nhận làm cái nghề rẻ mạt để kiếm miếng cơm manh áo sống qua ngày. Một đứa con gái mới tuổi 21, tôi luôn mang trên mình sự mạnh mẽ và cá tính của một người đàn bà từng trải. Ái chà! Bộ mặt nạ tôi tạo ra cho mình thật quá hoàn hảo. Đàn ông đến với tôi để thỏa mãn dục vọng, còn tôi đến với anh để tìm tình yêu sau cơn yêu.
Hãy yêu tôi đi!
Hèn hạ, xấu xa, dơ bẩn, là những gì miệng đời nói về tôi. Họ khinh khi những con điếm lang thang trên những góc phố. Lại có những thằng đàn ông lấy đó để mua vui, để thỏa mãn. Sau cơn yêu với một gã đàn ông nào đó tôi lại tự làm mới mình và đến với gã khác. Tôi cầm tiền và bỏ đi, chẳng bao giờ quay mặt lại nhìn. Thế rồi, như bao người phụ nữ khác, tôi lại ước ao cho mình có được một tình yêu đích thực dù cho có chỉ-là-trong-mơ. Tôi thèm yêu và muốn được yêu biết nhường nào. Có ai hiểu cho tôi không? Ai đó làm ơn hãy yêu tôi đi! Kệ, đời luôn bạc, cứ cười tôi đi!
Người đàn ông tôi yêu.
Từ ngày làm cái nghề này tôi không thể đếm được bao nhiêu thằng đàn ông đã ném tiền cho tôi. Tôi chỉ nhớ cái ngày mà tôi gặp người đàn ông tôi yêu. Gần một giờ sáng, tôi ngồi dựa vào cột đèn chờ xem có gã đàn ông nào đó ngang qua. Đằng xa, một chiếc xe bật xi-nhan tấp vào gần tôi. Một người đàn ông tầm tuổi 30, mắt đeo kính, nở một nụ cười tươi và tôi nhảy lên xe anh ta đi về khách sạn. Một cuộc mây mưa giữa tôi và anh ta không xảy ra. Anh ta rót nước cho tôi uống, từ tốn xưng tên và nói anh ta là một nhà báo đi hiểu thực tế. Và rồi, ba ngày liên tiếp sau đó, tôi và anh ta lại gặp nhau tại quán cà phê. Tôi kể cho anh ta chuyện đời, chuyện nghề và rồi tôi yêu anh ta – người đàn ông đầu tiên làm trái tim tôi lỗi nhịp. Vậy đấy, tôi tìm được anh trong khao khát mỏi mòn, trong bản ngã đàn bà.
Tình yêu và tội lỗi.
Khoảng một tuần sau đó, bài báo về tôi được đăng trên báo phụ nữ. Anh đưa tờ báo qua nhà trọ cho tôi đọc. Những ngày sau đó, tôi không đi khách nữa. Chúng tôi rong ruổi cùng nhau, anh ấy sẵn sàng đưa tôi đi bất cứ đâu tôi muốn, làm những gì tôi yêu cầu. Anh chấp nhận quên đi cái nghề mà tôi đang làm để thương yêu tôi. Tôi chìm đắm trong tội lỗi khi yêu người đàn ông đã có vợ và một con. Anh không ngại nói cho tôi về điều đó nhưng tôi vẫn bất chấp gạt phăng nó đi chỉ vì muốn được yêu. Chẳng có gì phải bận tâm, giằng xé cả, anh yêu tôi và tôi yêu anh, thế thôi! Và thế là, tôi được tận hưởng cảm giác hạnh phúc thực sự, cái cảm xúc ấy bao nhiêu thằng đàn ông khác chẳng hề cho tôi. Tôi cướp đi hạnh phúc của người khác mà chẳng cần quan tâm lương thiện là gì, tội lỗi là gì. Kệ, đời luôn bạc, cứ trách tôi đi!
Tâm sự hai người đàn bà.
Cái kim lâu ngày trong bọc cũng lòi ra. Cuộc gặp giữa tôi và vợ anh rồi cũng đến. Cô ấy trong lời kể của anh là người phụ nữ đảm đang, có trách nhiệm với chồng với con. Kỳ lạ thay, chị ấy chẳng mẳng chửi tôi, cũng chẳng có trận đánh ghen long trời lở đất nào cả. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in câu nói đã làm tôi thức tỉnh: “Tôi không thể trách ai được, không thể đổ lỗi cho bất kỳ điều gì, tôi là kẻ có tội, tôi rất đáng bị trừng phạt, tôi cũng như cô – cũng đều chỉ là đàn bà”
Đã đến lúc kết thúc.
Tình cảm cá nhân chỉ là sự ích kỷ của riêng tôi, tôi không thể để tình cảm ấy làm tổn thương đến anh, người đàn ông tôi yêu. Tôi luôn nghĩ rằng đủ mạnh để có thể dùng lý trí điều khiển con tim làm đúng. Nhiều người đàn ông được ban hưởng một số quyền mà đàn bà không có được, họ ngoại tình với một người đàn bà và trở về với vợ mình như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngoại tình thật sự là con đường không lối thoát với phụ nữ. Nhiều người biết nó là con đường cụt nhưng vẫn cố đi vào để rồi phải lặng lẽ, ân hận bước ra. Tôi bỗng thấy mình sao trở nên bé nhỏ trước vợ con anh. Tôi biết mình phải quyết định dứt khoát với anh, tôi chẳng tin có tình yêu đích thực trên đời này, và nếu có đi nữa nó cũng không dành cho tôi. Tình cảm này rồi sẽ qua đi, vết thương dần lâu thời gian cũng sẽ làm lành lại. Tôi chỉ như một cơn gió nhẹ thoáng qua cuộc đời anh rồi biến mất giữa xô bồ, bon chen của cái gọi là cuộc sống.
Trong tình yêu thì thật khó nhận định cách yêu, phân biệt giữa đúng và sai. Đàn ông yêu theo cách của đàn ông, đàn bà yêu theo cách của riêng họ. Mọi người nghĩ tôi làm điều đó là sai nhưng tôi chẳng bao giờ hối hận vì tôi nghĩ tôi đã yêu đúng – mối tình đầu của tôi. Đúng với bản năng đàn bà. Tôi cố chấp ư? Vì đó là tôi, thế thôi!
Nguyễn Văn Công