Tapchisaoviet - Anh lúc nào cũng nghĩ anh là người yêu đầu tiên, nghĩ rằng tôi là người trong sáng vì chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Tôi 24 tuổi, sống xa gia đình, hoàn cảnh khó khăn, mẹ già đau bệnh với 3 đứa em. Năm 18 tuổi tôi rời nhà lên thành phố, vừa học vừa làm. Đối mặt với cuộc sống thành thị, tôi đã không đủ bản lĩnh, cuối cùng sa ngã đi làm gái bao. Mỗi lần gửi tiền về quê cho mẹ và các em, tôi đều nói dối đó là tiền chân chính. Tôi ở trọ với các bạn học cùng trường, sống khép kín nên không ai biết tôi làm nghề đó, cứ nghĩ là sinh viên chăm học chăm làm. Rồi tôi gặp anh, sếp ở công ty nơi tôi thực tập cuối khóa. Anh quan tâm chăm sóc, cho tôi cảm giác mình là cô gái bình thường, Anh đưa tôi về thăm gia đình, nhà anh giàu có, mọi người cũng chấp nhận tôi, chỉ riêng tôi là không chấp nhận được chính mình. Tôi xác định đó không phải nơi dành cho mình, anh không phải người dành cho tôi, tôi không xứng đáng có được hạnh phúc đó.
Tôi không dám dẫn anh về quê nhưng anh cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi, có ý giúp đỡ nhưng tôi không dám nhận. Gần đây, anh nói muốn kỷ niệm 2 năm chúng tôi yêu nhau nên tổ chức chuyến du lịch xa, chắc hẳn chúng tôi sẽ ở khách sạn cùng nhau. Tôi thực sự rất sợ. Anh lúc nào cũng nghĩ anh là người yêu đầu tiên (cũng đúng là như thế), nghĩ rằng tôi là người trong sáng vì chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Tôi rất buồn, muốn nói chia tay, nhưng mỗi lần gặp lại không thể mở lời. Anh lúc nào cũng vui vẻ, háo hức với chuyến đi, với những dự định tương lai của hai đứa.
Tôi phải làm sao đây, có đúng là tôi phải rời xa anh vì quá khứ xấu xa của mình? Tôi không được quyền hạnh phúc phải không? Mọi người hãy tư vấn cho tôi tìm một lối thoát. Chân thành cảm ơn các bạn.