Tapchisaoviet - Những lời mẹ anh nói khiến tôi run rẩy và bất ngờ vô cùng. Thật không ngờ, mẹ anh có thể nghĩ ra điều như thế.
Tôi và Lâm yêu nhau hơn 2 năm thì anh đưa tôi về nhà ra mắt. Khi ấy chúng tôi đã tốt nghiệp đại học và đi làm. Công việc tuy mới bắt đầu nhưng tiến triển khá tốt. Chúng tôi cũng may mắn hơn bạn bè khi ra trường tìm được công việc như ý.
Thời gian yêu nhau, tôi và Lâm cũng đã gần gũi nhau. Phần vì chuyện ấygiờ cũng cởi mở hơn, phần vì chúng tôi yêu nhau thật lòng nên cũng xác định lâu dài.
Hôm về nhà Lâm, tôi chuẩn bị quà cáp chu đáo, thấy bảo mẹ anh khá truyền thống nên tôi ăn mặc nhã nhặn, quần jeans áo phông trang nhã.
Tuy vậy tôi cứ cảm thấy mẹ anh nhìn tôi dò xét lắm. Bà không nói ra nhưng ánh mắt bà nhìn tôi khiến tôi vô cùng ngột ngạt.
Ăn trưa xong, mẹ anh bảo anh lên phòng bà nhờ chút việc, trong khi tôi bận rửa bát dưới nhà. Lúc rửa xong, lau bếp xong dưới nhà chẳng có ai. Tôi lên phòng trên.
Vừa đến cửa phòng anh thì tôi thấy tiếng rì rầm của mẹ anh. Tiếng được tiếng mất nhưng tôi rõ mấy câu :" Mẹ không chê ý tứ gì nó, nhưng con gái mà chân vòng kiềng thế kia là mất rồi con ạ. Cẩn thận mà đổ vỏ".
Tôi nghe mà tái mặt. Thật không ngờ mẹ anh lại để ý như thế. Tôi yêu anh là lần đầu tiên. Tôi có "mất", cũng là với anh, hơn nữa cái chân vòng kiềng hay vòng gì là do cơ thể tôi thế, đâu có nói lên được điều gì.
Từ hôm ở nhà anh về, tôi cứ nghĩ mà buồn mãi. Lần đầu gặp mẹ anh đã thế, liệu chúng tôi có khó khăn không. Lâm vẫn bình thường với tôi, nhưng tôi nghĩ cứ ấm ức vô cùng. Tôi nên làm gì bây giờ đây?