Tapchisaoviet - Vợ tôi ăn rất khỏe, dù là đồ ăn cứng hay mềm, thịt thà hay rau quả, thì vợ cũng đều bốc ngon lành, bỏ vào mồm nhai rôm rốp được cả. Vừa ăn, vợ vừa kêu ca: “Quái lạ, sao càng ngày mình lại càng béo?”.
Như hôm trước hai vợ chồng đang xem cái chương trình thi hoa hậu trên tivi, vợ đột nhiên thở dài, giọng buồn buồn: "Mấy cái đứa kia nó ăn gì mà xinh thế! Ngực đứa nào cũng nần nẫn, chân dài miên man...". Biết vợ đang tự ti, mặc cảm, tôi dịu dàng kéo tay ôm vợ vào, giọng ngọt ngào: "Mỗi người có một nét đẹp riêng mà! Chúng nó ngực to, chân dài, nhưng đầy cái chúng nó không thể bằng em!". Vợ cười thẹn thùng: "Anh cứ nói vậy! Em thì có gì hơn được chúng nó!". Tôi dụi dụi cằm vào vai vợ, giọng thì thào như hơi thở: "Nhiều chứ! Chúng nó được cái ngực to thôi, chứ bụng thì sao to bằng bụng em? Chân em cũng vậy, tuy không dài, nhưng lông chân em chắc chắn dài và mượt gấp vài lần chúng nó!".
Vừa nghe đến đó, đã thấy vợ vùng dậy, hất tay tôi ra, rồi vợ vồ lấy cái điều khiển, tắt tivi cái "bụp", xong ném điều khiển cái vù. May mà tôi né kịp, chứ nếu không đã ăn cái điều khiển vào mặt... Và thế là vợ tôi giận!
Rồi lại nhớ có lần, đứa con gái 3 tuổi nhà tôi thấy vợ tôi đang mặc coóc-xê vào để chuẩn bị cả nhà đi siêu thị, nó mới hỏi: “Sao phải đeo cái đó vào làm gì vậy mẹ?”. Vợ tôi ngồi xuống gần con, ân cần giảng giải bằng giọng nhỏ nhẹ: “Mẹ phải mặc cái này vào để bảo vệ và nâng đỡ cái phần đằng trước của mẹ, chứ chả lẽ ra đường lại cứ thả rông cho nó ‘lủng lẳng’ thì người ta cười cho, xấu hổ lắm con ạ!”. Tôi nghe thế liền nghiêm giọng: “Con còn bé, em không nên nói dối con, dần dần thành quen, con sẽ hiểu sai về những sự vật hiện tượng và thế giới quan xung quanh. Em đeo cái áo đó vào để lừa mắt thiên hạ, chứ có cái quái gì bên trong đâu mà đòi lủng lẳng”.
Vợ tôi ăn rất khỏe, dù là đồ ăn cứng hay mềm, thịt thà hay rau quả, thì vợ cũng đều bốc ngon lành, bỏ vào mồm nhai rôm rốp được cả. (Ảnh minh họa)
Nghe đến đó, vợ cởi phắt cái coóc-sê ra, vứt xuống giường, rồi bảo là ở nhà, không đi đâu nữa cả! Và thế là vợ tôi giận... Tôi ngác ngơ, còn con gái tôi khóc nấc, và cả hai đều không hiểu chuyện gì xảy ra...
Vợ tôi ăn rất khỏe, dù là đồ ăn cứng hay mềm, thịt thà hay rau quả, thì vợ cũng đều bốc ngon lành, bỏ vào mồm nhai rôm rốp được cả. Vừa ăn, vợ vừa kêu ca: “Quái lạ, sao càng ngày mình lại càng béo lên thế nhỉ?”. Nghe vợ kêu như vậy, không hiểu sao tôi lại liên tưởng tới cái thằng trộm chó hôm trước ở đầu ngõ nhà tôi: Nó bị bắt quả tang rành rành. Con chó bị siết thòng lọng vào cổ đang thè lưỡi, há mồm ra, cái đầu dây thòng lọng vẫn nằm trong tay nó, vậy mà lúc bị người ta xông vào đánh, nó còn già mồm kêu là: "Sao lại đánh tôi? Tại sao lại đánh tôi?".
Béo lên thì quần áo nhanh chật, và vợ phải liên tục mua quần áo mới. Những bộ đồ cũ đã chật vợ gói rất cẩn thận, cất kỹ trong tủ, vợ bảo để sau này người nhỏ lại thì sẽ lôi ra mặc. Quần áo của vợ thì thế, nhưng quần áo cũ của con thì vợ lại gọi mấy chị hàng xóm có con nhỏ tầm một hai tuổi đến và lấy ra cho sạch. Tôi tiếc quá, hỏi vợ: "Sao em không cất đi, để sau này con mình nhỏ lại thì lấy ra mặc?". Vợ nghe thế thì cười khằng khặc: "Anh nghĩ là con mình có thể nhỏ lại sao?". Tôi gật đầu: "Ừ! Em còn có thể nhỏ lại thì không còn gì là không thể!".
Nghe thế, vợ đùng đùng mở tủ, lôi mớ quần áo ra: không phải quần áo của vợ, cũng không phải quần áo của con, mà là quần áo của tôi, rồi vợ lấy cái túi đen đựng rác nhét quần áo của tôi vào, ném ra cửa và bảo: "Anh biến khỏi nhà ngay! Tôi không bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám xúc phạm tôi!"... Và thế là vợ tôi lại giận...
Tôi thấy thương vợ quá, mới ngẫm nghĩ một hồi, rồi bảo: "Đi! Anh chở em tới shop này, đảm bảo đồ ở đó em mặc vào sẽ đẹp không thua gì mấy con ma-nơ-canh".
Và cách để khiến vợ tôi nguôi giận nhanh nhất ấy là đưa cô ấy đi mua quần áo. Vợ bảo tôi chạy chầm chậm để vợ ngồi sau ngắm nghía, thấy con ma-nơ-canh nào ở mấy cái shop bên đường mặc bộ nào đẹp đẹp chút là vợ tôi nhảy vào. Nhưng đi cả buổi sáng, qua chục tuyến phố, ghé vài chục shop, thử cả trăm bộ, mà vợ tôi chả chọn được cái nào. Rồi vợ thở dài, ngao ngán lắc đầu: “Tiên sư bọn shop, toàn lũ lừa đảo! Cái váy con ma-nơ-canh mặc thì rõ đẹp, thế mà khi em mặc vào, trông cứ như con bị đao!”.
Tôi thấy thương vợ quá, mới ngẫm nghĩ một hồi, rồi bảo: "Đi! Anh chở em tới shop này, đảm bảo đồ ở đó em mặc vào sẽ đẹp không thua gì mấy con ma-nơ-canh". Vợ nghe xong thì lại háo hức nhảy tót lên xe. Nhưng vừa tới cửa shop vợ đã nhảy xuống, giọng hoảng hốt: "Anh nhầm địa chỉ à? Đây là shop thời trang bà bầu mà. Em có mang bầu đâu?". Tôi cười dịu dàng, bảo: "Em không mang bầu, nhưng anh đảm bảo em mặc mấy cái váy bầu kia vào sẽ đẹp không thua gì mấy con ma-nơ-canh! Em thử đi!".
Tôi chống xe, chạy tới cởi cái váy con ma-nơ-canh đang mặc, định đưa cho vợ, thì quay ra đã thấy vợ nhảy lên xe, nổ máy, hằm hằm phóng đi. Trước khi đi, vợ còn quăng cái mũ bảo hiểm cái vèo... May mà tôi né kịp, chứ nếu không lại ăn cái mũ vào mặt...
Vậy là vợ tôi lại giận!