13:46 | 07/08/2016

Chín năm cho tiếng gọi 'Tình đầu'

Tapchisaoviet - Kỉ niệm tình đầu của tôi chắc sẽ chẳng lãng mạn. Nhưng trong tình yêu đôi khi không cần sự lãng mạn, mà chính những điều khác lạ đầy thú vị lại khiến ta mãi mãi khắc ghi…

Ai cũng có cho mình những mối tình đầu khó phai, có thể là hạnh phúc khổ đau hay lãng mạn,… Nhưng đều là những miền kí ức mà mỗi khi nhớ lại sẽ khiến ta thổn thức.

Hôm nay tôi sẽ gọi người ấy là “anh”. Đừng thấy ngạc nhiên khi tôi nói vậy, bởi chúng tôi bằng tuổi nhau và thậm chí anh còn sinh sau tôi hai mươi hai ngày nữa đấy chứ.

Lần đầu tiên gặp nhau chúng tôi mới chỉ là những đứa trẻ lớp ba, là cặp oan gia đúng chất. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ đó là duyên. Vừa vào học cô giáo cho tôi chức lớp trưởng anh đang làm nên anh ghét tôi lắm, mà tôi cũng có ưa gì “thằng bé” ngang ngược đó đâu chứ. Nhưng khi ấy chúng tôi chỉ là những đứa trẻ, dễ giận nhưng cũng mau quên. Chẳng biết từ khi nào chúng tôi lại thân thiết với nhau hơn.

Chúng tôi cứ thế cùng nhau lớn lên hàng ngày, cái tên của chúng tôi luôn gắn liền với nhau trong suốt những năm học sau này. Chẳng những vì chúng tôi thân nhau, mà còn vì tôi luôn là cô lớp trưởng ngang bướng, còn anh luôn là cậu lớp phó vẫn âm thầm đứng phía sau che chở mọi khuyết điểm cho tôi. Ngày ấy hai mẹ cứ hay đùa, chúng tôi thân nhau quá có khi nào lớn lên lại yêu nhau luôn không. Chúng tôi luôn cười ầm và nói chẳng thể nào, bởi hiểu quá rõ tật xấu của nhau nên không thể yêu đâu.

Cho đến một ngày của lớp 9, tôi phát hiện anh khác lạ lắm. Anh chẳng còn vui tươi như trước, anh trầm mặc và luôn nhìn một nơi nào đó đến vô hồn. Rồi tôi được biết, anh đang yêu. Từ lúc ấy khoảng cách tình bạn của chúng tôi dần xa…

Đầu năm học lớp 10, thế mà chúng tôi lại bị chia lớp, rồi tình bạn chúng tôi cứ thế nhạt dần, mỗi lần chạm mặt cứ nói vài lời khách sáo rồi thôi. Ngày trước chuyện gì liên quan đến anh tôi đều là người biết đầu tiên, nhưng bây giờ chỉ có thể thông qua bạn bè mà biết anh như thế nào. Nghe nói anh đã quen được với cô bạn kia nhưng chỉ vài tuần là chia tay, nghe nói anh quen với cô bạn lớp bên hay đi chung với tôi, nghe nói anh quen với bạn học cùng lớp tôi,... Những cái “nghe nói” khiến tôi ngỡ ngàng về người bạn của mình. Tôi ghét anh kinh khủng, gặp mặt rồi cũng chẳng muốn nói chuyện. Gần cuối năm học lớp 10, tôi vô tình nói chuyện với một người bạn, là người đã từng quen anh. Cô ấy nói tôi may mắn, vì chỉ có tôi là luôn được anh quan tâm dẫu tôi chẳng cần phải làm gì cả. Tôi cười nói chúng tôi đã chẳng còn liên lạc gì nữa rồi, quan tâm chỉ là chuyện trước kia thôi. Cô ấy cũng cười. Cô ấy nói hai người không nói chuyện nhưng trừ tôi ra ai mà chẳng thấy được anh quan tâm tôi chứ. Rồi cô ấy nói tôi nghe anh ích kỷ lắm, quen bạn gái chỉ vì muốn nhìn thấy sự tức giận của tôi chứ chẳng yêu thương ai cả. Anh luôn nhờ những người xung quanh hỏi mọi chuyện về tôi, anh luôn muốn lại bắt chuyện nhưng cứ bị tôi phớt lờ và nhìn anh với ánh mắt chán ghét. Cô ấy còn kể tôi nghe nhiều lắm những chuyện trong thời gian qua anh âm thầm làm vì tôi nhưng tôi chẳng thể nghe hết. Trong tâm trí rối bời những cảm xúc lẫn lộn. Thì ra anh vẫn luôn quan tâm tôi.

Đầu năm 11, vô tình chạm mặt anh ở trước cửa lớp. Chẳng còn đi lướt qua nhau như trước nữa, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười. Từ nụ cười ấy đã khơi gợi trong chúng tôi bao ký ức tuổi thơ tuyệt đẹp. Cũng từ nụ cười ấy, chẳng biết từ bao giờ chúng tôi trở thành người yêu. Anh như ngày trước, yêu chiều tôi vô điều kiện, chịu đựng tất cả những tính tình ngang bướng của tôi. Chúng tôi yêu nhau trong sự ủng hộ của bạn bè, và cả sự chấp nhận của gia đình. Anh quan tâm tôi hơn chính bản thân anh, khi tôi bệnh anh sẽ mang thuốc và đồ ăn sáng theo để vừa vào lớp đã bị bắt ăn và uống thuốc, vì anh biết tôi không bao giờ chịu uống. Khi xe tôi hư không thể đi học, anh sẽ cúp tiết vội vã mượn xe bạn chạy hơn 4km để rước tôi. Tính tình tôi rất dễ giận, nhưng anh luôn mỉm cười dịu dàng chấp nhận và luôn là người làm hòa trước,... Còn biết bao điều anh đã âm thầm làm vì tôi nữa nhưng kể sao cho hết.

Tôi ngập tràn hạnh phúc trong tình yêu dịu dàng của anh. Mọi người đều nghĩ chúng tôi sẽ cứ thế bên nhau. Thế mà do thiếu niềm tin đã khiến tôi đã mất anh mãi mãi. Lúc ấy, tôi có thân với một cô bạn, cô ấy luôn xuất hiện trong tình yêu của chúng tôi. Tôi đặt niềm tin gần như tuyệt đối vào cô ấy. Nhưng đâu ngờ người bạn thân ấy đã cướp mất tình yêu của tôi mãi mãi. Tôi rất nhạy cảm, vô tình phát hiện một thời gian anh và cô bạn ấy thân với nhau lắm, nếu lúc ấy tôi tinh ý và đủ bình tĩnh thì sẽ nhận ra anh muốn thông qua cô để biết về tôi. Nhưng cô bạn thân tôi tin tưởng lại cố tạo ra những mập mờ, tôi bắt đầu nghi ngờ anh, anh có giải thích nhưng nhiều lần bắt gặp họ thân nhau quá khiến tôi chẳng còn tin anh nữa. Chúng tôi bắt đầu có những trận cãi vã, có lần anh còn nói những lời vô tình với tôi. Tôi đòi chia tay nhưng anh không chịu, anh nói cần thời gian cho tôi bình tĩnh. Tôi đâu ngờ mẹ tôi lại thấy tôi khóc và mẹ biết chuyện tôi, anh và cô bạn. Mẹ gọi nói những lời nặng nhẹ với anh mà tôi nào hay. Anh mệt mỏi, rồi đột ngột anh nhắn tin nói với tôi anh chấp nhận chia tay trong sự bàng hoàng của tôi. Trong thời gian ấy cô bạn thân là người luôn bên cạnh anh, và vài tuần sau tôi hay hai người quen nhau...

Khoảng thời gian đấy là thời gian khủng khiếp mà tôi chẳng muốn nhắc lại, tôi đau khổ vì bị phản bội và hận hai người họ chẳng nói nên lời. Sau khi ra trường tôi lại được biết họ quen nhau chưa đầy vài tháng đã chia tay. Chẳng hiểu anh có thật yêu không hay lại vì giận tôi không tin mà anh làm thế?

Bây giờ chúng tôi đã chẳng còn là những đứa trẻ mới lớn, đã có những ngày cùng nhau nhìn lại những chuyện đã qua. Mặc dù chẳng thể đi cùng nhau đến cuối con đường nhưng chúng tôi vẫn cho đó là những miền kí ức được giữ trong sâu thẳm trái tim. Thỉnh thoảng tôi và anh cũng vô tình nói chuyện, nhưng chỉ là người lạ đã từng quen...

Một tình cảm của thời non dại, được xây dựng trên một tình bạn thân thiêt gắn bó hơn tám năm. Giờ đây chỉ còn là những kỉ niệm của một thời tuổi trẻ. Có người hỏi tôi có hối hận không? Có chứ, tôi hối hận vì đã không giữ vững tình bạn tuyệt vời đó mà lại dại khờ biến nó thành tình yêu. Để giờ đây tôi mất một người đã từng hiểu tôi hơn cả chính bản thân mình.

Anh đã từng tổn thương tôi. Nhưng điều đó so với những việc anh âm thầm làm vì tôi trong gần mười năm thì nhạt nhòa lắm. Đến tận bây giờ, mỗi khi làm việc gì đó vô tình lại nhớ đến anh. Tôi vẫn tự hào kể cho bạn bè nghe, có một người đã từng vì tôi làm tất cả…

Những kỉ niệm của tôi về tình đầu là thế đấy. Mỗi người sẽ có một suy nghĩ khác nhau khi đọc, nhưng với tôi nó là cả một kí ức chẳng thể phai mờ. Có thể bạn cho rằng đó chẳng phải là tình yêu, cái tuổi đó chẳng thể hiểu hết chữ yêu. Nhưng tôi có thể khẳng định đó là tình cảm, bởi đơn giản tôi đã cảm nhận bằng cả con tim.

Cảm ơn anh, chàng trai tháng sáu đã cho em kỉ niệm tình đầu ngọt ngào lẫn cay đắng. Để giờ đây khi ngồi nhớ lại em vẫn phải mỉm cười.

Huỳnh Đặng Thụy Trâm Anh

Gửi phản hồi
Họ và tên *:
Nội dung *:
loading...