Tapchisaoviet - Anh biết không, tháng ngày ấy, em lao đầu vào học điên cuồng. Em ôm chầm lấy cô bạn cùng bàn khóc nức nở. Nó cũng là người đầu tiên thông báo cho em rằng anh có người yêu mới. Em gắng gượng cười và...
Có những ngày lặng lẽ, em muốn viết cho anh, cho em, cho riêng đôi ta về cuộc tình còn dang dở của mình. Đừng trách em nhé, vì đã chẵng xin phép anh. Nếu có vô tình lướt qua những dòng kí ức này, hãy mỉm cười và nhẹ nhàng cảm ơn em. Đâu phải, cuộc tình nào cũng thành văn đâu anh.
Viết rồi xóa, xóa rồi viết, một mớ hỗn độn trong lòng anh ạ. Chẳng phải em lưu luyến một cuộc tình đã qua, mà là nhớ. Dường như, trong tim ấy chưa bao giờ em muốn dứt bỏ. Em vẫn hay đùa: “Quả chanh non không chua thì chát mối tình đầu không nát cũng tan”. Và cái kết cho cuộc tình mình là gì anh nhỉ, chẳng thể đi tiếp, mà em cũng không phải là người nói câu dừng lại. Vốn dĩ em ích kỉ.
Em và anh, mối quan hệ mập mờ không rõ ràng. Không phải tình yêu nhưng trên cả tình bạn. Em gặp anh dưới góc sân nhà thằng bạn vào một ngày nhạt nắng. Anh mặc màu áo xanh mà em yêu thích, đó là ấn tượng đầu tiên của em về anh. Và mãi cho đến sau này,anh vẫn bật cười về cái lần đầu tiên ngây ngô ấy của em. Anh hơn em hai tuổi, già dặn nhưng cũng lắm trẻ con. Anh còn hơn em về cả những cuộc tình.
Người ta hay bảo: có duyên gặp nhau mà không có phận thì cũng bằng thừa. Còn em thì hay tự trách bản thân mình vì nông nỗi mà không thể giữ chặt bàn tay ấy đi đến cuối con đường hạnh phúc. Ta quen nhau bao lâu thì anh nói yêu em nhỉ? Em cũng không biết nữa.Chỉ biết rằng tình yêu đầu trong em đã khắc tên anh. Về một mùa hạ đầy nắng, có cô học trò thẩn thờ khẽ khép lại những kỉ niệm của mối tình đầu lạc lối.
Anh đi,bỏ lại em và một miền kí ức hoang dại. Nơi đó có bóng dáng một người con trai đưa em về mỗi tối học thêm.Là lần đầu anh tận tay tặng em tấm thiệp tự làm với món quà khiến em thao thức bao đêm.Anh đi,để lại em nỗi nhớ triền miên.Hụt hẫng và thất vọng.Em yêu anh,em chẵng biết em yêu anh từ thuở nào. Chỉ đến khi anh thực sự rời xa,em mới hiểu rằng bàn tay ấy em đã đánh mất thật rồi. Trách ai vô dụng,đã không thể giữ yêu thương vẹn nguyên.
Mùa hè năm ấy, em cô đơn một mình trên lối vắng. Vẫn cung đường xưa, nhưng chỉ mình em đi về trong thổn thức chờ đợi. Đã đôi lần, em cố gắng quay đầu và tự an ủi: Người vừa lướt qua chẵng phải anh. Em khóc như điên dại khi anh bảo dừng lại, anh chẵng muốn đợi em nữa. Anh từng hứa sẽ đợi em đậu đại học, sẽ nắm tay em đi qua quãng đường giông gió. Vậy mà không,em là kẻ ngốc,đi tin vào những điều viễn vông. Em đâu hiểu rằng, chỉ trong mơ mới có một người mãi đợi một người khi thời gian là vật vô hình chia đôi tất cả. Có những đêm em lục lọi tìm lại chút kí ức hạnh phúc. Em chợt nhận ra cuộc sống đó, em đâu phải là tất cả trong anh. Những dòng tin nhắn ngọt gào,đôi lần gặp nhau hiếm hoi, cũng trở nên vô nghĩa. Ngày mai,khi bình minh thức giấc, em vẫn nở nụ cười an nhiên, như chưa từng có anh.
Vậy mà một ngày,ta cũng gặp lại nhau,anh vô tình hay cố tình lướt qua em như người dưng.Mặc cho em mỉm cười với tư cách một người bạn.Mùa hè năm ấy,con đường ấy,chỉ có riêng em và anh.Là tạo hóa xếp đặt hay đã nhiều lần ta đi qua nhau như thế. Lần cuối,em nhắn tin cho anh,em vẫn muốn ta làm bạn của nhau,sao anh lại lạnh lùng chẵng khác người dưng.Có một chút gì đó nhói đau trong tim.
Là vì em ngây dại đã không đủ yêu thương để giữ anh ở lại? Hay vì anh vô tâm hờ hững làm đau trái tim một người. Tim em tan vỡ khi vô tình thấy anh cập nhật ảnh đại diện một người con gái xa lạ. Anh hạnh phúc bên tình yêu mới,em lặng lẽ lau vội dòng lệ mà nghẹn ngào bật khóc. Lời hứa ngày xưa anh còn nhớ chăng? Em vẫn chưa đậu đại học cơ mà? Những năm tháng đó,em âm thầm vào trang cá nhân một người, im lặng theo dõi từng dòng trạng thái. Em không một lần đăng status cho riêng em, để làm gì, khi anh đang hạnh phúc? Còn nhớ không anh, những lần anh muốn dừng lại con đường học vấn,ai là người đã khuyên anh làm lại cuộc đời. Ai đã động viên anh bước tiếp dù biết còn bao khó khăn. Ấy vậy mà ngày anh đậu đại học,anh không nói em dù chỉ một tin nhắn: “Anh đậu rồi” . Em không cam tâm nhưng em vẫn phải chấp nhận sự thật. Rằng anh đang hạnh phúc với cuộc sống mới của anh. Lẽ ra em phải vui hơn chứ, em phải chúc phúc cho anh và người mới. Chúc cho con đường đại học của anh thành công hơn. Điều mà khi quen em, anh vẫn chưa làm được.
Anh biết không, tháng ngày ấy, em lao đầu vào học điên cuồng. Em ôm chầm lấy cô bạn cùng bàn khóc nức nở. Nó cũng là người đầu tiên thông báo cho em rằng anh có người yêu mới. Em gắng gượng cười và thẳng thừng: “Tao không quan tâm”. Vậy mà, em cũng khóc, nào ngờ, đến một ngày, em vẫn phải tựa vào bờ vai một người con gái để khóc vì một người con trai. Yếu đuối đấy, nhưng em vẫn phải sống. Phải mạnh mẽ để thực hiện ước mơ. Con đường hạnh phúc anh từng vẽ ra giờ chỉ còn một người bước tiếp. Em tự tô màu cho bức tranh còn thiếu đi một nét quen thuộc,đó là bàn tay anh.
Sinh nhật năm em mười bảy tuổi,anh chúc mừng em với dòng tin nhắn ngắn ngủi. Em chẵng chờ đợi và hi vọng ở anh một điều gì. Anh xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa về món quà năm nào với em. Em dửng dưng mỉm cười như chưa từng có một kí ức nào về nó. Vì rõ ra,còn lí do nào để em phải nhớ. Hoài giữ làm gì để thêm đau. Và rồi những ngày sau đó,em phát hiện ra anh đã chia tay chị ấy. Chính anh đã nói em, chính anh kể về cuộc tình mong manh của anh cho em nghe. Em cũng xót xa,cũng chạnh lòng cho hạnh phúc của người em từng yêu thương. Cô gái ấy cũng cố tình mạnh mẽ như em mà thôi. Đã đôi lần, anh lại hỏi em còn yêu anh không, em lạnh lùng không trả lời. Vì anh chẵng có quyền nghe em nói nữa. Có hay không, cũng trở nên vô nghĩa mà thôi. Anh lại yêu một người khác lại chia tay, hà cớ gì bắt em phải trả lời.
Đâu đó trên mạng xã hội hay nhắc rằng: “Không yêu thì đừng làm bạn”. Em thì không,em vẫn xem anh là người bạn tốt,những ngày anh trở về làm người độc thân,em sẵn sàng bên anh và chia sẻ mọi thứ. Năm em thi đại học,anh là người duy nhất bên cạnh em. Anh bảo: “Anh đưa em đi thi cho có động lực,cố lên cô bé à”. Vậy đó,nếu ngày ấy em không tha thứ cho anh, thì bây giờ bên cạnh em liệu rằng có một ai hay không ?Em tự hào với bản thân mình,em hạnh phúc vì đã trút hết được những rào cản về nỗi đau quá khứ. Ngày em có kết quả đại học,anh là người đầu tiên em báo tin,ngược lại với những gì anh làm với em năm đó. Anh chúc mừng và cũng kết lại với bằng một tin nhắn: “Vậy là sắp xa nhau rồi ư” ?. Em nghẹn lòng,mình có còn là gì của nhau nữa đâu mà xa với gần. Thế đấy,trời phụ niềm mong mỏi của em,điểm không đủ,em lại phải về sống chung một thành phố với anh. Nhưng chẵng hiểu vì sao,từ đó về sau,chúng ta chẵng gặp lại nhau. Như một định mệnh vậy anh, cuối cùng,em cũng thực hiện được ước mơ của mình. Em lại đang ở rất gần anh,mà em chẵng thể gặp lại anh một lần. Lắm khi,em đợi một tin nhắn từ anh để ta có thể cà phê chuyện trò cùng nhau,nhưng anh tìm cách né tránh. Mãi sau này em mới hiểu,là vì anh sợ,em còn thương anh. Anh hiểu rằng,ở một góc đâu đó,trái tim em vẫn còn nhen nhóm thứ tình cảm tưởng như đã nguội lạnh. Anh sợ một lần nữa làm tổn thương em. Anh là tình đầu của em,nhưng em không phải tình đầu của anh. Anh từng trải và anh biết cách dừng lại. Còn em, như một thói quen,vẫn hay nhắc tên anh trong câu chuyện xưa cũ.
Có một bản tình ca buồn miên man viết về tình đầu.Có một câu chuyện mà người ta nghĩ mãi vẫn không biết lí do kết thúc. Viết về anh,viết về mối tình đầu dang dở của em. Là để nhớ, để giữ trong tim như một hoài ức đẹp. Đến một ngày mở ra, hạnh phúc ấy vẫn còn vẹn nguyên. Đi một vòng, rồi ta cũng gặp lại nhau,phải không anh ? .
Thanh Vi