Tapchisaoviet - Hãy nói yêu khi còn có thể, hãy níu giữ khi lòng còn muốn bên nhau. Bởi tình yêu, đôi khi lỡ hẹn 1 giờ, lần sau gặp lại phải chờ trăm năm!
Lá thư tâm sự được gửi về từ địa chỉ email ngoctuan...@gmail.com
"2 năm, 8 tháng, 11 ngày mất em
Hà nội những ngày này nắng mưa bất chợt, giữa làn mưa xối xả chiều nay, tôi lại nhớ về em, về cái ngày em quyết định buông tay tôi đi mất. Đến giờ tôi vẫn nghĩ, nó… như một giấc mơ.
Nếu hỏi tôi và em đã yêu nhau bao lâu tôi sẽ phải mất rất nhiều thời gian để nhớ, để đưa ra một con số chính xác. Nhưng nếu hỏi, em bỏ tôi đi tự bao giờ, tôi có thể nói ngay tắp lự: 2 năm, 8 tháng 11 ngày!
Tôi thấy mình kì cục, khoảng thời gian hạnh phúc bên em, tôi thờ ơ đến lạ. Tôi chẳng nhớ nổi ngày mình yêu nhau, để rồi có lần em khóc tủi thân. Nhưng sao bây giờ, khi không còn em bên cạnh, tôi lại nhớ cái ngày em chia tay tôi đến thế. Có lẽ bởi khi con tim mình rạn nứt, tự khắc sẽ nhớ nỗi đau này.
Tôi và em bằng tuổi, người ta bảo tình yêu như thế thường hay cãi vã. Nhưng kì lạ, tôi và em chẳng bao giờ cãi nhau. Không phải vì tôi tốt đến độ không làm em buồn, mà bởi em bao dung đến nỗi chẳng muốn giận hờn tôi.
Chúng mình đã cùng nhau đi qua một hành trình dài. Tôi không nhớ chính xác là bao năm nhưng tôi biết đó là cả quãng đời thanh xuân tươi đẹp nhất của em. 27 tuổi, em ngập ngừng nói nhỏ: “Hay là mình cưới nhau đi”. Lẽ ra sau ngần ấy năm bên nhau, tôi phải là người cầu hôn em mới đúng. Vậy mà ngay cả cái ước nguyện được về chung một nhà cũng phải do em nói.
Ấy vậy mà tôi, cái gã đàn ông cứ tự cho mình là trưởng thành lại cứ băn khoăn, lưỡng lự. Tôi sợ đời trai của mình dường như ngắn quá nếu tôi kết hôn bây giờ và gánh trách nhiệm làm chồng. Tôi thản nhiên đáp lại: “Chờ một vài năm nữa anh ổn định rồi mình cưới nhau cũng chưa muộn”.
Lần ấy em im lặng. Em không nói thêm bất cứ lời nào, không trách cứ, không giận hờn lại càng không níu kéo. Tôi cứ nghĩ em đồng ý mà không biết rằng, một khoảng trời trong em vụn vỡ.
Ngày ấy tôi tự nhiên thấy ngột ngạt. Đám bạn bằng tuổi tôi yêu vài em trẻ hơn, giờ vẫn cứ nhởn nhơ hẹn hò mà chẳng sợ ràng buộc. Một số khác có thể thoải mái phấn đấu cho sự nghiệp. Bỗng dưng tôi thấy, yêu một người bằng tuổi như em thật nặng nề. Tôi nghĩ cho mình quá nhiều mà không chịu hiểu rằng, tuổi thanh xuân của em đã vì tôi mà ra đi thế nào.
Buổi chiều hôm ấy, em hẹn tôi trong quán cà phê cuối hẻm. Em không khóc mà nói lời chia tay lạnh ngắt. Em đứng dậy bước ra ngoài, trời đổ cơn mưa xầm xập. Tôi cứ nghĩ em chỉ giỏi giận hờn. Tôi không níu em lại. Có ai ngờ, đó là lần cuối cùng em nói với tôi. Bởi vì “Em chờ đợi như thế quá đủ rồi”
Tôi và em vẫn sống cùng một thành phố, vẫn ngày ngày đi chung một con đường quen thuộc. Nhưng hoặc là do số phận, hoặc là do lòng người đã nguội lạnh, chẳng bao giờ tôi vô tình gặp lại em. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, tôi cứ nghĩ sẽ có ngày nào đó em tìm tôi nối lại. Vì tôi biết, em… còn yêu tôi nhiều lắm!
Tôi đi qua những ích kỉ và khờ khạo, để rồi ngày hôm qua, nhận được tấm thiệp hồng từ em, tôi mới biết mình sai lầm. Tôi cầm tay em níu lại, em mỉm cười chua chát: “Đã quá muộn rồi anh”.
Tôi chông chênh với thứ cảm xúc nhói đau tận coi tim. Cái cảm giác nhìn em bước đi sao mà tê tái. Tôi sẽ bước tiếp những ngày không em với một nỗi buồn găm chặt vào tim. Tôi đã không chịu hiểu rằng thứ gì cũng có hạn sử dụng, kể cả tình yêu”.