Tapchisaoviet - "Đây không phải là lần đầu tiên Mel nói với tôi rằng đừng chạm vào người cô ấy vì lũ trẻ đã đeo bám cô ấy cả ngày... Đối với một người đàn ông, thật khó khăn để loại bỏ câu nói “đừng chạm vào em”..
Không cần sex, không cần hoa, không cần quà, chỉ cần vợ chồng ôm và hôn nhau mỗi ngày, chia sẻ cùng nhau buồn vui trong cuộc sống cũng đủ để tình yêu tồn tại. Cái chân lý giản đơn này mấy ai hiểu được trong xã hội đầy thực dụng, người ta chỉ mải nhìn vào cuộc sống sang chảnh của người khác để ghen tị. Và đôi khi phụ nữ cứ nghĩ rằng ôm và hôn là "khúc dạo đầu" của một "cuộc vui" mà mình thì không muốn nên cứ thế tránh né, cứ thế hắt hủi các đức ông chồng. Rồi chồng giận, vợ hờn, rồi xa cách, rồi ngoại tình, đổ vỡ và chia tay.
Clint Edwards là một nhà báo có tiếng, chuyên viết bài cho các tờ báo lớn như New York Times, The Washington Post, The Huffington Post, Scary Mommy… đã kể về câu chuyện có thật của gia đình mình. Ông đã từng bị vợ từ chối, không cho động vào người và cảm giác đó không hề dễ chịu. Nên ông muốn chia sẻ để vợ ông cũng như các bà vợ khác hiểu rằng đối với đàn ông, không phải chỉ có thông qua tình dục mới là cách thể hiện tình yêu, đôi khi ôm và hôn còn có sức mạnh to lớn hơn cả sex.
“10 giờ đêm, tôi về đến nhà. Bởi vì tôi mới bắt đầu nhiệm kỳ nên tôi có quá nhiều việc phải giải quyết, rồi lại còn phải thiết lập một số chương trình tại trường đại học nên tôi đã trở về nhà trễ. Trong khi vợ tôi, Mel, ở nhà chăm sóc cho ba đứa con đang bị bệnh sốt cả ngày hôm nay.
Tôi bước vào nhà, và thấy Mel đang ngồi ở bàn ăn bánh, uống sữa trong khi mắt đang nhìn vào máy vi tính. Cô ấy vẫn mặc quần jean và áo sơ mi. Thông thường thì giờ này Mel đã vào giường nằm nghỉ, nhưng hôm nay cô ấy vẫn đang làm việc, thậm chí còn chưa cả thay quần áo. Điều này nói cho tôi biết cô ấy đã có một ngày mệt mỏi.
Sau 14 giờ làm việc căng thẳng, một trong những điều tôi muốn lúc này là được ôm và hôn vợ mình. Khi tôi 20 tuổi, tôi thường nghĩ đến sex. Nhưng khi tôi 30 tuổi, tôi quan tâm nhiều hơn đến những “đụng chạm” nhẹ nhàng tình cảm với vợ. Mọi người thường mô tả tôi là một người giỏi nói chuyện và hài hước. Điều này không đúng sự thật. Bởi giao tiếp trong xã hội nhiều khi là vai diễn của tôi. Tôi rất giỏi pha trò để quyến rũ thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng thành thật mà nói, tôi thường thấy kiệt sức khi trò chuyện với người ngoài. Nhưng với Mel, tôi cảm thấy thật bình yên, thoải mái trong vòng tay của cô ấy. Ngoài ra, khi ở văn phòng làm việc thì ngồi đối diện với mọi người, chân bắt chéo, tay gấp lại để nói chuyện hoặc những cái bắt tay là hình thức xã giao khiến tôi mệt nhoài trong khi tôi chỉ có hứng thú “đụng chạm” với vợ.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Mel, vòng tay qua người và hôn lên má cô. Tôi muốn cô ấy quay lại và ôm chầm lấy tôi, nhưng cô ấy đã không làm thế. Mel hơi cứng người lại, hai bàn tay vẫn để trên bàn phím. Tôi hụt hẫng.
- “Có chuyện gì thế em?”, tôi hỏi
- “Em đã có một ngày dài với các con. Do bị bệnh nên con cứ bám riết lấy em. Em không muốn ai đụng vào em vào lúc này. Em chỉ muốn…một không gian của riêng mình”, Mel nói.
Tôi thấy mình bị xúc phạm. Nó làm tôi cảm thấy cô ấy không còn yêu tôi. Tôi là chồng của cô ấy 10 năm rồi, chẳng lẽ cô ấy không cần tôi nữa sao? Tôi không phải là con, tôi là chồng của cô ấy.
- “Anh chỉ muốn ôm em,” tôi nói. “Anh không đòi em phải làm “chuyện ấy”, hoặc bất cứ điều gì khác. Anh cũng rất mệt mỏi. Hôm nay là một ngày dài”.
Khi nghe nói đến sex, một lần nữa Mel co rúm người lại, tôi càng thấy mình bị xúc phạm nhiều hơn. Điều này không xảy ra thường xuyên nhưng nó xảy ra nhiều hơn là tôi nghĩ. Tuy nhiên, đã khuya rồi, tôi không muốn tranh cãi với Mel.
- “Được rồi”, tôi nói rồi đứng lên đi ra xa.
Đây không phải là lần đầu tiên Mel nói với tôi rằng đừng chạm vào người cô ấy vì lũ trẻ đã đeo bám cô ấy cả ngày. Thành thật mà nói, tôi chưa trải qua cảm giác bị đeo bám đó bao giờ, và tôi không biết nó như thế nào. Nhưng đối với một người đàn ông, đây là điều khó khăn để loại bỏ câu nói “đừng chạm vào em” ra khỏi đầu.
Tôi luôn luôn muốn được đụng chạm cơ thể với vợ của mình. Cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất, cuốn hút nhất mà tôi biết. Vì vậy, tình yêu của tôi, niềm đam mê của tôi dành cho cô ấy được thể hiện thông qua những cái ôm và hôn, chứ không phải chỉ có tình dục. Khi cô ấy hôn tôi, tôi cảm thấy tự tin về mối quan hệ vợ chồng mà chúng tôi đang có. Tôi thấy mình là một người đàn ông thực sự.
Đã có một thời gian trước đây, tôi luôn cố gắng giữ gìn vóc dáng và cân nặng của mình để trông hấp dẫn hơn. Không phải tất cả mọi phụ nữ đều nhìn tôi khi tôi xuất hiện, nhưng đã có vài người trong số đó làm thế. Tuy nhiên, khi tôi 30 tuổi, đã trưởng thành hơn, tôi thấy mình không cần phải cố tỏ ra hấp dẫn theo cách như vậy nữa. Tôi nhận ra có những hành động nhỏ mà đủ sức vun đắp nên tình yêu lớn.
Tôi bắt đầu nhìn thấy nhiều bạn bè của mình rơi vào tình trạng ly hôn vì họ không còn yêu nhau nữa. Tôi rất lo lắng về điều này. “Không còn yêu nhau”, “không hợp nhau” là những lý do hèn hạ và xảo biện, giống như cỏ dại lén lút chui rúc vào một vườn hoa. Chưa bao giờ những cái ôm hôn trong mối quan hệ vợ chồng để chứng tỏ là Mel còn yêu tôi lại cần thiết như lúc này. Tôi muốn Mel hiểu rằng cô ấy không được để tình cảm vợ chồng bị những căng thẳng do chăm sóc nuôi dạy con cái và kinh tế gia đình vùi lấp.
Khi tôi đọc lại những tiêu chuẩn của người vợ mà tôi đề ra trong những năm tuổi trẻ, tôi thấy nó chỉ là sự nũng nịu, nhõng nhẽo, nhưng đó không phải là điều tôi muốn khi ở độ tuổi 30. Cái tôi cần bây giờ là một sự kết nối sâu sắc với vợ mình thông qua nụ hôn và vòng tay ôm của cô ấy.
Bây giờ là 11 giờ đêm – 1 tiếng sau khi tôi về nhà, chúng tôi cùng lên giường đi ngủ. Nàng trườn vào nằm cạnh tôi, và tôi vòng tay qua ôm.
“Không phải là tại anh”, Mel nói. “Nó chỉ là… Em yêu các con. Em yêu anh. Nhưng cả ba đứa trẻ đều bị bệnh cùng một lúc và em không thể làm được gì khi các con cứ bám chặt lấy chân em và rên rỉ khóc lóc. Nên em phải ôm con cả ngày. Và Norah thì chỉ muốn nằm trong lòng của mẹ”. Cô ấy hít sâu một hơi, sau đó lại tiếp tục cố gắng mô tả về chuyện nước mũi, nước dãi, nôn ói của các con, về chuyện các con kéo giật cô ấy vào một mớ bòng bong hỗn độn như thế nào. “Vì vậy tối nay, sau một ngày dài, em chỉ muốn có một khoảng thời gian, một tiếng thôi cũng được, để yên tĩnh một mình. Điều này không có nghĩa là em không yêu anh, chỉ là vì một ngày “vật lộn” với con em cảm thấy mình bị quá tải”.
Và trong khi Mel nói, tôi so sánh những gì cô ấy phải chịu đựng với những áp lực công việc ngoài xã hội mà tôi đang mang. Tôi hiểu những cảm giác căng thẳng mà cô ấy phải trải qua và chúng tôi cùng rơi vào một bế tắc.
Rồi tôi chia sẻ với Mel về ngày làm việc của tôi như thế nào, các chương trình ở trường đại học tôi định tổ chức ra sao. Chúng tôi trò chuyện với nhau, tâm sự với nhau, kể cho nhau nghe về những gì mình đã trải qua. Sau đó, Mel vòng tay qua ôm tôi và tôi cũng ôm cô ấy. Chúng tôi nằm một lúc lâu như vậy, lặng im lắng nghe hơi thở và nhịp tim đập cùng nhau”.
Thế đấy các bà vợ ạ, không phải lúc nào đàn ông ôm và hôn mình cũng đều là bước đầu tiên của cuộc "yêu". Hành động đó chỉ đơn giản là thay cho câu nói “anh yêu em” mà thôi. Nên đừng bao giờ tránh né khỏi những cái hôn của chồng, cuồng cuồng vùng thoát ra khỏi vòng tay của anh ấy. Và điều quan trọng trên hết là hãy đón chồng mình bằng một nụ cười, một cái ôm và một nụ hôn trên má. Hãy cho anh ấy thấy rằng không đâu ấm êm, bình yên hạnh phúc bằng “Nhà” – nơi có vợ và những đứa con.