Tapchisaoviet - Em có được cái may mắn mà em cho rằng ít ai trong cuộc đời có được, đó chính là không biết được cảm giác nuối tiếc, nhớ nhung da diết về người tình đầu, về những điều mình chưa làm được cho người ấy.
Vì tình đầu của em, giờ chính là chồng em, cha của con em, người mà mỗi ngày em được gặp mặt, được trò chuyện, chăm sóc, chia sẻ,… đó không phải là niềm mong ước của hàng triệu con người trên thế gian này sao. Mỗi khi nghe ai đó than thở, nuối tiếc hay nhớ nhung về tình đầu, có khi là sự mơ ước nếu cho được trở về quá khứ sẽ chọn lựa lại người tình đầu ấy, biết đâu…. Thì em lại càng khẳng định sự lựa chọn của mình thời ấy là sáng suốt nhất, dù cuộc sống không hề yên bình như em vẫn nghĩ. Vì đối với em, chỉ cần có tình yêu, mọi thứ rào cản chỉ là thứ yếu mà thôi.
Dẫu biết rằng đó chỉ là những nỗi niềm mơ ước vu vơ trong cuộc sống khi chúng ta rơi vào hoàn cảnh bế tắc nhưng sao em chưa một lần nghĩ tới, nếu như ngày đó em có sự lựa chọn khác đi thì bây giờ ra sao,… Nói vậy không phải là em hoàn toàn hài lòng về mọi thứ, những khi gia đình mình gặp sóng gió, khi chúng ta không tìm được tiếng nói chung, và em, trong những lúc buồn nhất, cô đơn và bế tắc nhất em thường nhớ về quá khứ, thời chúng mình còn trẻ trung, hồn nhiên ấy, thời mà em đã bỏ qua rất nhiều cơ hội (khách quan là tốt hơn anh) để đến với anh, với bao nhiêu ước vọng, khát khao của tuổi trẻ. Em vẫn cảm thấy may mắn vì mình đã chọn anh, đã gắn bó với anh trong cuộc đời này. Nhiều bạn bè em nói anh không đẹp trai, anh thế này, thế kia,… nhưng sao em không nhận thấy điều đó anh nhỉ, dường như chín triệu con người kia không hề làm em bận tâm tới, mối quan tâm của em chỉ có anh mà thôi, thì em lấy ai mà so sánh để biết rằng anh đẹp, xấu hay tốt, không tốt hơn ai…
Thấm thoát đã gần 13 năm trôi qua, chúng ta giờ đã thay đổi nhiều, mà sao trong em vẫn nguyên vẹn tình cảm của ngày ấy. Ngày ấy, em - cô sinh viên 23 tuổi mới ra trường về làm dâu xứ lạ với bao nhiêu là bỡ ngỡ, vụng về, những người hàng xóm hay chọc vợ chồng mình như đôi chim vì em cứ lẽo đẽo theo anh suốt, rồi anh ngại ngùng mỉm cười, khi ấy anh rất gầy, nằm ngủ mà lòi xương sườn ra, vậy mà sao trong mắt em anh không hề gầy như thế, nên em nhắc anh : sao anh cứ hóp bụng vào làm gì cho mệt, cứ để tự nhiên đi, … rồi chúng mình đã cười vang như thế nào… những đêm anh dỗ con ngủ cho em nghỉ, những ngày anh địu con đi làm, chăm con ốm,… lần em sinh anh vội vàng đi nhờ người quen mua gà hầm cho em ăn lấy lại sức mà quên rằng em bị vết thương ăn gà sẽ lâu lành, lần anh đi công tác mua gấu bông về cho con mà em cứ nghĩ ngợi là anh sài tiền vào chuyện gì đó, lần anh đi công tác gọi điện thoại về nói nhớ con chứ không nhớ vợ mà em vui suốt , … rồi rất nhiều lần, mình giận nhau lâu đến … một ngày vì những điều rất vô cớ.
Em đã từng giận anh nhiều đến mức không muốn nhìn mặt, không muốn nói chuyện, muốn anh chưa từng hiện diện trong đời em, mà sao đối diện với điều ấy em nghe quá đỗi khó khăn, vì tim mình cứ thổn thức, nhói đau khi bị buộc làm điều ngược lại. Và em lại nghĩ về những ngày tháng tuổi trẻ, để giá như, nhưng điều đó thoáng qua rất nhanh, chỉ còn đọng lại trong em là : có lẽ trong 9 triệu người trên đất nước này, chỉ có mình anh mới yêu em nhiều như thế, mới đủ bao dung và sức chịu đựng với những lần giận hờn vô cớ của em.
Anh à, 4 năm yêu nhau, gần 13 năm bên nhau mà anh chỉ nói với em một lần duy nhất ‘‘anh yêu em’’, dù nhiều lần em gặng hỏi, như để xác minh lại tình cảm của anh, thì anh chỉ vòng vo, vu vơ mà không chịu nói, rồi em lại …. giận,? Em vẫn hiểu để nói với em ba từ ấy, không khó, nhưng anh không nói, mà anh chỉ lặng lẽ đi tiện mía, xẻ sầu riêng, hái rau,… cho em thôi. Mà sao em vẫn cứ thích nghe lại cái điều ‘‘cũ rích’’ ấy anh nhỉ ! em thật là con nít phải không anh ?
Em không nhớ đến những kỷ niệm thời chúng ta yêu nhau nhiều bằng những điều khi chúng ta đã sống với nhau, bởi lẽ, chúng ta vẫn đang sống và yêu nhau hàng ngày, tình yêu cứ được vun đắp từ những điều bình dị như thế trong cuộc sống, khi mà chúng ta đã thuộc về nhau, thì mới là những kỷ niệm của tình đầu đáng trân trọng, anh ha !
Chúng ta đã vượt qua nhiều trở ngại, bây giờ lại đối mặt với nhiều khó khăn, thách thức ở phía trước, tuy nhiên bên cạnh chúng ta bây giờ còn có hai thiên thần nhỏ nữa, thì khó khăn nào ngăn cản được mình, phải không anh ?
Thùy Vân