Tapchisaoviet - Anh đến và đi nhanh chóng mang theo trái tìm tôi không hẹn ngày trả lại. Để lại trong tôi tâm hồn trống rỗng không hề có trái tim tình yêu đầu cho tôi nếm đủ mọi hương vị ...
Mưa...cơn mưa vô tình khe khẽ mang cơn gío đến khiến cho con người cô đơn trở lên lạnh ngắt, bàn tay cóng lại.Tôi vẫn cố trải dài những bước chân trên con đường quen thuộc, vẫn ánh đèn ấy, vẫn hàng cây này. Từng ghế đá, từng cảnh vật giường như không hề thay đổi.
Bước từng bước chân lê thê. Tôi nghĩ đến anh. Người đã đi với tôi trên đoạn đường này cách đây 3 năm trước, nơi anh đã từng ngỏ lời yêu tôi, để rồi...Nước mắt...thứ nước mặn đắng không kiểm soát nó đã rơi xuống như 1 thứ nước bướng bỉnh. Bỗng chốc tôi nghĩ đến câu anh từng nói "đừng khóc, nhìn nước mắt em tim tôi đau lắm". Câu nói ấy khiến tôi dù có đau đớn đến đâu cũng không thể khóc.
Anh...là mối tình đầu tiên, mối tình được ví như ly càfê đá. Có vị Ngọt của đường, làm con người ta say mê với hương thơm. Có chút gì đó lạnh nhưng không hề nhạt và có đặc trưng hơn cả là vị đắng. Quen anh và bên anh được hơn 2 năm. Tuy không phải là khoảng thời gian quá dài. Nhưng cũng không hề ngắn với nhiều kỉ niệm vui có buồn có, đắng cay ngọt ngào cả niềm đau với quá khứ ám ảnh không thể nào quên được.
Nếu có ai đó hỏi tôi rằng tôi có tin vào định mệnh không câu trả lời của tôi sẽ là cái "gật đầu". Rằng định mệnh đã từng mang đến cho tôi hạnh phúc, định mệnh đã mang anh đến bên tôi như 1 món quà của thượng đế ban tặng.
Tôi và anh quen nhau khi tôi chỉ là 1 cô học sinh cấp ba. Còn anh thì đang là 1 chàng sinh viên khoa luật. Anh đã cứu tôi khi tôi bị ngã xuống nước, câu truyện bắt đầu vào một buổi chiều đầu đông.
Tôi đang đứg cạnh hồ nước vì bất cẩn rơi chiếc khăn. Tôi định với ra nhặt, không ngờ tôi trượt chân rơi xuống nước.... "Trong lúc chới với kêu cứu. 1 chàng trai có đôi mắt màu cafê dáng người cao dỏng, lao xuống cứu tôi, anh bế tôi lên, bờ vai anh săn chắc, có vẻ như là 1 người chăm tập gym. "Này Em gì ơiii... Em có sao không"
Tôi ngây người không biết nói gì, mở to mắt nhìn người đối diện. Anh lại tiếp tục "Có vẻ không sao rồi.anh đang vội, có duyên anh em mình sẽ gặp lại" Anh cười, nụ cười để lộ răng khểnh duyên dáng của anh làm tôi say đắm. Chưa kịp để tôi hoàn hồn lại nói lời cảm ơn thì anh chạy đi mất. Bỏ tôi phiá sau lưng với con mắt nâu khói tròn xoe nhìn anh.
Như 1 định mệnh anh nhẹ nhàng bước vào cuộc đời tôi 1 cách vô thức anh đã làm đảo lộn cuộc sống yên bình của tôi. Sau ngày hôm đó hình ảnh anh cười cứ hiện lên trong tâm trí tôi, vài ngày sau tôi gặp lại anh trong buổi tiệc sinh nhật của cô bạn thân .Tôi ngồi ở 1 góc khuất của buổi tiệc và nhìn thấy Anh. Anh đang chúc sinh nhật bạn tôi. Bất chợt ánh mắt anh đặt đến phía tôi. Giật mình tôi quay đi nơi khác. Anh tiến gần lại. Khóe môi lại nở nụ cười ấy. Nụ cười tỏa nắng ấp áp và có chút quyến rũ "xin lỗi tôi có thể ngồi đây chứ??" giọng nói trầm mặc pha lẫn sự thân thiện anh hỏi "Dạ được" tôi nhẹ nhàng đáp lại. Anh lại cười đưa chén rượu lên, "anh đã gặp em lần thứ 2 rồi có thể mời em 1 chút chứ"." em sẽ nhấp môi nếu anh đồng ý, cũng coi như cảm ơn anh vì chuyện lần trước" tôi cầm rượu lên"anh lại cười vẫn nụ cười đó. "vậy cũng được nếu em cho a xin cái tên".Và cứ như vậy chúng tôi đã nói chuyện với nhau trong suốt buổi tiệc đó. Sau buổi tiệc anh đã đưa tôi về, anh xin số điện thoại của tôi và biết ních facebook của tôi. Vì nói chuyện khá hợp lên sau hôm ấy tôi với anh nói chuyện với nhau nhiều hơn. Thỉnh thoảng anh lại qua đón tôi và bạn tôi đi chơi. Đi ăn uống tôi và anh dần trở lên thân thiết hơn và anh là anh họ của bạn tôi....
Anh.... nhẹ nhàng đến tựa như 1 cơn gió và cuốn trái tim của em đi...
Sau mấy tháng đi chơi. Tôi nhận thấy mình đã dần có tình cảm với anh và có lẽ anh cũng vậy. Chúng tôi thường xuyên rủ nhau đi chơi đến nhiều nơi hơn.
Giữa đông, cái lạnh cóng của nhữg cơn gió đôi bàn tay anh nắm lấy đôi bàn tay tôi giường như làm tan đi tất cả cái giá lạnh và chính tại con đường quen thuộc này anh đã ngỏ lời với yêu tôi. "anh yêu em. anh muốn sưởi ấm đôi bàn tay của em. Anh không hứa trước điều gì. Nhưng anh hứa sẽ mang đến cho em hạnh phúc" Tôi đã nhận lời anh sau câu nói ấy.
Anh chính là mối tình đầu người khiến tôi biết thương, biết nhớ, biết giận,biết hờn, biết thế nào là yêu. Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm. Tình cảm ngày càng sâu đậm, tôi và anh vẫn nhẹ nhàng như vậy vẫn yêu như hồi mới gặp thỉnh thoảng tôi có hay giận dỗi thì anh vẫn là người xin lỗi và làm hòa trước. Anh từng nói với tôi rằng: "chờ thêm khoảng 1 năm nữa vợ học xong chồng sẽ cưới vợ về nuôi" Những lúc như vậy tôi lại chu mỏ lên cãi. "Ai nói là vợ sẽ lấy chồng cơ chứ" anh lại gõ đầu yêu tôi và cười phá lên....tình yêu của chúng tôi sẽ không sao nếu không có cái ngày ấy. Với tôi nó là 1 ngày khủng khiếp nhất. Ngày mà thượng đế đã mang anh đi xa tôi.... Ông trời... Thường khéo trêu đùa con người. Giường như ông không muốn ai có được hạnh phúc.
Ngày hôm ấy. Là một ngày cuối đông. Tôi đang đi trên đường đến gặp anh, khi băng qua đường không để ý chiếc xe đi tới... Kítttttt....
Máu... Mưa hòa lẫn vào nhau, lại là mưa có thể là do trời khóc thương cho số phận của tôi hay bởi lẽ ông trời quá giỏi trêu người. Muốn cướp đi người tôi thương. Nước mắt tôi hòa cùng cơn mưa và hòa cùng máu. Tôi ôm lấy anh câu cuối cùng anh nói với tôi: "Đừng khóc, nhìn nước mắt em tim tôi đau lắm",vẫn nụ cười như ngày mới gặp nhưng có thêm phần yếu ớt, cố gượng. Tôi gào thét gọi tên anh "Long à. Tỉnh dậy nói chuyện với em đi, nói yêu em đi, anh hứa cùng em làm đám cưới, cùng em đi nghỉ tuần trăng mật vòng quanh thế giới, anh đã hứa chung mình sẽ về chung 1 nhà, anh hứa sẽ nuôi e cơ mà, tại sao anh không nói gì, mở mắt ra nhìn em đi, em ghét anh không giữ lời, Anh tỉnh dậy đi mà, gìơ e khóc anh không quan tâm em à.V..v..." anh nằm đấy chỉ nghe tôi nói chỉ nghe tôi khóc, không nói gì đôi mắt nhắm nghiền. "em sẽ không trẻ con sẽ không giận dỗi vô cớ, sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà. Xin anh tỉnh lại đi đừng đùa giỡn với em như vậy được không Long..V...v...".
Định mệnh đùa dỡn con người ta, định mệnh mang anh đến bên em nhẹ nhàng như một điều diệu kì và mang anh đi 1 trong chớp mắt. Ngất lịm đi trong tiếng nấc. Kí ức dường như bóp nghẹn trái tim con người, khiến con người ta không thể nào thở được. "anh yêu em. Anh sẽ nói yêu em mỗi ngày nhé vợ", "vợ lại giận anh rồi, anh xin lỗi vợ nhiều lắm", "vợ bướng quá, mai sau lấy về chồng phải dậy lại mới được" , "vợ bớt nghịch đi, nghịch vậy chồng mà không xả thân lấy là vợ ế đấy", "lấy nhau về chồng muốn 2 vợ chồng mình đi nghỉ tuần trăng mật vong quanh thế giới luôn"..V...v. Từng nụ cười ánh mắt của anh với tôi bây gìơ vẫn hiện về nguyên vẹn, có thể với ai đó tình yêu đầu có thể là sự ngọt ngào, đau đớn, có thể là thù hận, có thể là thứ để nhớ. Nhưng với tôi tình yêu đầu sự rung động của 1 con tim thổn thúc vì biết yêu. Sự ngọt ngào đến chua xót. Là nỗi đau mất mát không thể quên, là tổn thương của 1 tình yêu chân thành, là số mệnh chớ trêu đã cánh xa 2 con người ra 2 thế giới, là 1 trái tim đã chết mà khi nhớ đến chỉ có thể nói bằng 1 câu nói "tình yêu đầu cũng là tình yêu cuối".
Anh đến và đi nhanh chóng mang theo trái tìm tôi không hẹn ngày trả lại. Để lại trong tôi tâm hồn trống rỗng không hề có trái tim tình yêu đầu cho tôi nếm đủ mọi hương vị và với tôi tình đầu là tình để nhớ. Có thể là để nhớ suốt đời...
Huệ Phạm